Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài

Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài - Chương 90: Cha con tương trợ (1)




Vô Ưu nghe thấy tiếng kêu của Nhạc Diễm, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên trần nhà. Nhạc Diễm lợi dụng cơ hội này, lùi về phía sau hai bước, đá đôi giầy vào gầm giường.



"Sao vậy? Có chỗ nào khác thường đâu? Chẳng có vấn đề gì nha!"



Vô Ưu nhìn lên trần nhà không phát hiện ra điều gì bất thường, quay đầu nhìn Nhạc Diễm khó hiểu.



Nhạc Diễm gượng gạo nói:



"Oh, chắc là con vừa tỉnh ngủ nên nhìn không rõ. Haha, hay là mình đi ngủ đi, đi ngủ thôi."



Tên nhóc vừa nói vừa kéo Vô Ưu. Vô Ưu cúi đầu nghi ngờ, dù sao cô cứ cảm thấy rất lạ.



"Này?"



"Ạch? Sao vậy ạ?"



Nhạc Diễm bị Vô Ưu hỏi, ngây ngẩn cả người, lại tưởng rằng mình chưa đá được giầy vào, bởi vì căng thẳng mà mặt cậu bé đỏ lên. Dưới gầm gường, Phương Đông Dạ đang ôm khuôn mặt tuấn tú của mình vừa bị giầy bắn vào thét gào. Anh thật sự thấy hối hận vì mình đã không cưỡng lại được sự hấp dẫn, nghe theo Nhạc Diễm đi trốn dưới gầm giường.



Nhạc Diễm khép chặt hai chân lại, với ý đồ che đi đôi giầy đằng sau, nhưng ngược lại, cậu làm như thế càng khiến Vô Ưu nghi ngờ hơn. Vô Ưu đẩy Nhạc Diễm ra, sau đó nhìn về nơi cậu không muốn cho cô nhìn thấy nhất.



Xong đời rồi!



Trong lòng cậu nhóc thầm kêu một tiếng, rồi nhắm mắt lại, chờ đợi những câu hỏi nghi vấn kế tiếp của Vô Ưu. Cậu nghĩ, nếu như mẹ hỏi tại sao lại có giầy đàn ông ở đây, thì cậu phải trả lời như thế nào đây? Nếu mẹ tiến thêm một bước nữa, phát hiện ra Phương Đông Dạ, thì cậu phải trả lời thế nào đây? Thậm chí mẹ có thể hỏi, tại sao cửa đã khóa mà Phương Đông Dạ lại xuất hiện ở trong phòng? Cậu bé tưởng tượng ra tất cả các tình huống có thể xảy ra, để suy nghĩ tìm câu trả lời.



Nghĩ đến vấn đề cậu không mong đợi nhất có thể xảy ra, ngay tức khắc đầu Nhạc Diễm đã trở nên tê dại, cuối cùng cả người cũng chết lặng rồi. Thật là, sao cậu không nghĩ đến mấy vấn đề này chứ. Cậu bé từ từ mở mắt, tự trấn an mình không sao đâu, nhưng khi mở mắt ra rồi cậu càng hoảng sợ, Vô Ưu đang quỳ một chân trên đất, có vẻ như cô đang muốn nhìn xuống dưới gầm giường.



"Mẹ, mẹ làm gì vậy?"



Nhạc Diễm vội vàng tiến lên, ngăn chặn hành động đang muốn khom lưng nhìn dưới gầm giường của cô.



Trước tiếng kêu kinh hãi của của Nhạc Diễm, Vô Ưu nói thản nhiên:



"Mẹ thấy giầy của con chỉ có một chiếc, đang tìm xem có phải bị bắn vào gầm giường rồi không."



Nghe xong lời này Nhạc Diễm nhìn về chỗ để giầy, trên mặt xuất hiện nụ cười thật tươi.



Trời ạ! Thật sự là cậu quá may mắn nha. Thì ra, không phải là cậu chưa đá được giầy vào, mà còn đá thêm cả một chiếc của cậu vào nữa.



"Mẹ, mẹ đứng lên đi, để con lấy cho."



Nhạc Diễm cười đỡ Vô Ưu dậy, sau đó quỳ rạp xuống đất, cười vươn tay ra với Phương Đông Dạ ở trong gầm giường. Phương Đông Dạ hé ra khuôn mặt thối, đưa giầy cho cậu bé. Vì dưới gầm giường rất tối, nên Nhạc Diễm không nhìn thấy vẻ mặt của Phương Đông Dạ, nhưng cậu có thể nghe thấy tiếng nghiến răng “ken két” đầy tức giận của anh.



Hì hì...



Nhạc Diễm không nhịn được cười trộm. Mặc dù giường của cậu bé không nhỏ - kích thước 1m6 x 1m8, nhưng nó chỉ được coi là to đối với một đứa trẻ vài tuổi. Phương Đông Dạ là người lớn, cao 1m80, lại phải khom mình trong gầm gường này, thì có thể nói đã chịu ủy khuất không phải bình thường rồi.



"Bé Diễm, tìm được chưa? Có cần mẹ lấy đèn pin soi cho con không?"



Vô Ưu thấy Nhạc Diễm vẫn chưa đứng lên, quan tâm hỏi. Nhạc Diễm vội vàng trả lời:



"Không cần đâu, con tìm được rồi. Tìm được rồi." Nhạc Diễm nói xong liền bò lên. Dưới gầm giường lại chỉ còn lại một mình Phương Đông Dạ.



Nhạc Diễm đứng lên cười cười, phủi phủi người nhưng lại chẳng thấy có tí bụi nào. Cậu bé thích sạch sẽ, cho nên phòng của cậu cực kỳ sạch, có thể xem như không có hạt bụi nào. Cũng may mà như thế, nên tội với Phương Đông Dạ mới giảm đi một chút, nếu không người thích sạch sẽ như anh, khẳng định sẽ không chịu được đã nhảy dựng lên kêu gào rồi.




"Mẹ, có phải mẹ có chuyện gì muốn nói với con không?"



Rốt cuộc hai mẹ con cũng lên giường nằm. Nhạc Diễm thấy mãi một hồi lâu mà Vô Ưu vẫn không nói một câu nào nên hỏi. Lần này Vô Ưu không trực tiếp phủ nhận, mà hơi do dự một lát, sau đó nói:



"Con nói xem, mẹ là người như thế nào hả? Có phải mẹ thật sự rất xấu không?"



Vô Ưu hỏi như vậy không phải không có nguyên nhân. Cô ngần này tuổi nhưng có rất ít bạn. Cho đến lúc này, Tiểu Hạ và Hoắc Lãng là hai người bạn tốt nhất của cô, nhưng thiếu chút nữa cô đã làm tổn thương Hoắc Lãng rồi, bây giờ lại muốn cướp đi người Tiểu Hạ thích, làm tổn thương Tiểu Hạ. Học trưởng Hoắc Lãng hiểu rõ cô, cho nên không tức giận với cô, lại còn chấp nhận làm bạn với cô. Còn Tiểu Hạ thì sao đây? Tiểu Hạ có tha thứ cho cô không?



"Mẹ, mẹ sao vậy? Sao đột nhiên mẹ lại hỏi như thế?"



Nhạc Diễm cảm thấy Vô Ưu thật sự rất không bình thường, nên vội vàng hỏi. Dưới gầm giường, Phương Đông Dạ nghe thấy cũng nhíu mày. Anh không thích nghe giọng điệu không vui như thế này của Vô Ưu. Trước sự lo lắng của Nhạc Diễm, Vô Ưu chỉ lắc đầu, nói:



"Không có chuyện gì, mẹ cảm thấy mẹ đã làm tổn thương những người bạn bên cạnh mẹ."



"Ai da, sẽ không đâu. Trên đời này, thật sự không có ai tốt bằng mẹ. Nếu mẹ mà là người xấu, thì trên đời này sẽ không có người tốt nữa."



Nhạc Diễm nói rất thành khẩn, nhưng Vô Ưu nghe lại thấy như con mình đang muốn lừa cho mình vui vẻ vậy. Nhưng mà, cho dù là như thế nào cũng tốt, cô cũng thấy rất vui, bởi vì, con cô vĩnh viễn là bảo bối, là người tri kỷ nhất của cô.



"Mẹ, mẹ yên tâm đi. Bất luận là mẹ làm gì, con cũng sẽ ủng hộ mẹ."



Nhạc Diễm thấy Vô Ưu không có ý định nói chuyện của cô và Phương Đông Dạ, cho nên cậu bé chủ động nói ra suy nghĩ của chính mình trước. Vô Ưu cười nói:



"Mẹ đương nhiên biết, dù mẹ có quyết định như thế nào thì con và bà nội cũng sẽ ủng hộ mẹ! Bởi vì hai người là người thân của mẹ, cũng là người hiểu mẹ, bao dung mẹ và yêu thương mẹ nhất."



Vô Ưu nhắm mắt lại, hạnh phúc nói. Giọng cô thản nhiên nhưng không che giấu được sự hạnh phúc trong lòng. Nhạc Diễm thấy Vô Ưu không có chuyện gì nữa, cũng nhắm hai mắt lại. Chỉ một lúc sau, cậu đã nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của Vô Ưu, nhưng cậu không ngủ, bởi vì dưới gầm giường vẫn còn một người nữa.




...



"Này, này."



Sau khi Vô Ưu ngủ, Nhạc Diễm bò xuống dưới giường gọi Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ bò từ từ ra ngoài. Nhạc Diễm nhìn thấy gương mặt thối thối của Phương Đông Dạ bị giầy ném trúng vẫn còn đang hơi đỏ, suýt nữa đã phá ra cười. Phương Đông Dạ liền bịt lấy miệng cậu, trừng mắt nhìn cậu, chỉ về phía Vô Ưu đang nằm trên giường.



Nhạc Diễm gật đầu, biểu hiện sẽ im lặng. Phương Đông Dạ liền buông cậu bé ra. Anh chỉ chỉ về phía cửa, Nhạc Diễm hiểu ý gật đầu, đi ra mở cửa nhẹ nhàng, sau khi xác định không đánh thức Vô Ưu dậy mới vẫy vẫy tay với Phương Đông Dạ đang ngồi dưới đất. Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu nằm trên giường lưu luyến không rời, đứng lên đi ra cửa. Rất nhanh anh đã rời khỏi cái nơi chồng chất nguy hiểm kia.



...



Sau khi Phương Đông Dạ ra đến phòng khách, mới đặt đôi giầy trong tay xuống đi vào. Anh quay đầu nói với Nhạc Diễm đang đi ra:



"Cha đi đây, con mau vào ngủ đi."



Nhạc Diễm cười gian xảo nói với Phương Đông Dạ:



"Thế nào hả? Có muốn con đem cái phòng đó tặng cho cha không?"



"Cha thấy, trước tiên chúng ta cần phải nói chuyện đã."



Phương Đông Dạ nghe tên quỷ nhỏ Nhạc Diễm nói xong, trầm tư một lúc mới vẫy vẫy tay với cậu bé nói.



Nhạc Diễm liếc nhìn thấy cha có vẻ nghiêm túc, khó hiểu hỏi:



"Sao vậy ạ? Con chỉ nói đùa thôi. Không phải là cha định tống con đi nhà trẻ đó chứ?"




Tên nhóc nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn anh tuấn của cậu bé cũng nhăn tít lên rồi. Thái độ của Phương Đông Dạ nghiêm túc khác thường, anh đe dọa:



"Đó chính là ý của cha. Cha nghĩ nên cho con vào nhà trẻ, để con có một tuổi thơ vô ưu vô lo giống như những đứa trẻ bình thường khác."



Tuổi thơ vô ưu vô lo!



Nhạc Diễm lơ đễnh đi tới ghế sa lon ngồi xuống nói:



"Hiện giờ con rất tốt. Con không cảm thấy không đi nhà trẻ là điều đáng tiếc hay cuộc sống sẽ bị thiếu thốn gì cả."



"Bé Diễm, mặc dù con rất thông minh, có trí tuệ hơn người, nhưng có một số việc, không trải qua thì con sẽ không hiểu được đâu!"



Phương Đông Dạ dùng giọng của người từng trải nói. Mặc dù Nhạc Diễm hiểu rõ, Phương Đông Dạ làm như thế là vì cậu, trong tư tưởng cậu có thể chấp nhận được, nhưng tâm lý lại không thể. Để cậu ở cùng một chỗ với một đám quỷ sứ thò lò mũi xanh, chỉ cần nghĩ đến thôi cậu đã cảm thấy kinh hãi rồi.



Nhạc Diễm nhìn Phương Đông Dạ khẩn cầu:



"Cha, con xin cha đó. Con thật sự không muốn đi nhà trẻ."



"Bé Diễm, từ lúc con sinh ra, cha đã không có cơ hội chăm sóc con. Tuy rằng đó chỉ là tình thế bất đắc dĩ, nhưng cha vẫn cảm thấy rất có lỗi. Cho nên, bây giờ cha đã có cơ hội, cha muốn toàn tâm toàn ý chăm lo cho con."



Phương Đông Dạ nói rất chân thành. Nhạc Diễm cũng cảm nhận được sự thành tâm của anh, nhưng vẻ mặt cậu vẫn đầy thống khổ, bởi vì, đối với cậu, việc đi nhà trẻ thật sự rất kinh khủng! Ánh mắt Nhạc Diễm nhìn Phương Đông Dạ đầy khẩn cầu, kêu lên:



"Cha!"



Phương Đông Dạ chẳng những không động lòng trước lời khẩn cẩn của cậu, mà còn nói:



"Chiều mai cha sẽ hẹn người của “Trong suốt”, đưa ngọc “hoàn mỹ” trả lại cho họ."



"Cha!!" còn nhiều truyện mới tại Doc Truyen . o r g



Nhạc Diễm bất mãn khóc thét lên. Phương Đông Dạ nghiêm nghị nói:



"Quyết định như vậy rồi, con đi ngủ đi, không phải mất hứng. Bây giờ con còn nhỏ, cha phải theo sát hành vi của con. Sau này con mười tám tuổi, coi như đã trưởng thành, chỉ cần con có thể tự lập sẽ hiểu được dụng ý của cha, cha sẽ không xen vào chuyện của con nữa."



Phương Đông Dạ nói xong xoay người đi ra cửa. Tiếng bước chân của anh kiên định, có vẻ như không còn đường cho sự thương lượng nữa. Nhạc Diễm nhìn theo bóng lưng cha, vẻ mặt mịt mù, chẳng lẽ cậu thật sự chưa đủ lớn sao?



Cậu nhóc không trở về phòng ngủ, mà bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về những điều cha nói. Cậu nhớ lại lúc người tài xế bắt nạt mẹ, cậu vô lực phản bác. Khi mẹ khóc cậu không biết làm thế nào, gặp phải nguy hiểm thì cậu bất lực.



Mình thật sự còn rất nhỏ sao? Sau khi Nhạc Diễm tự hỏi một lúc lâu, đã ý thức được chính mình thật sự còn rất nhỏ.



Làm sao để lớn lên đây?



Lần này Nhạc Diễm nghĩ tới nụ cười ngang ngược, tự tin trên khuôn mặt Thương Mộc Anh Dã; Ánh mắt tà mị đầy mùi nguy hiểm của Thạch Thiên Kình; nghĩ đến lúc đi cứu Vô Ưu, sau khi nghe thấy tiếng súng, suýt nữa cậu đã bị dọa cho khóc rồi, trong khi Phương Đông Dạ lúc ấy hầu như chỉ phát ra ánh mắt kiên định.



...



"Bé Diễm, con đang làm gì vậy hả? Tại sao còn chưa đi ngủ?"



Lúc này Vô Ưu từ phòng đi ra, Nhạc Diễm ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói:



"Con muốn đi nhà trẻ."