Nhìn Vô Ưu không giống nói đùa, làm lòng Nhạc Khải đau nhói. Anh nằm mơ cũng không ngờ được, Vô Ưu sẽ xử với anh như vậy. Anh bị thương rồi! Không chỉ tổn thương lòng tự ái, bản tính kiêu ngạo, mà còn làm thương tổn tấm chân tình lần đầu anh dâng hiến. Đúng ra anh nên đứng lên, xoay người rời đi. Nhưng anh lại không nhúc nhích được. Trái tim đã ở đây rồi, anh còn có thể đi đâu được đây?
"Vô Ưu, tôi không thích em nói đùa kiểu này."
Nhạc Khải tự cho Vô Ưu một đường lui, cũng là cho chính mình một cơ hội. Nhưng Vô Ưu vẫn cúi đầu nói:
"Tôi không có nói đùa."
Giọng nói trầm thấp, bình tĩnh, giống như đã hạ quyết tâm, không còn cách nào để cứu vãn nữa.
"Vô Ưu, em có thật sự biết em đang nói gì không?"
Hai tròng mắt Nhạc Khải lóe lên, bên trong nước mắt bắt đầu lưu động. Vô Ưu vẫn cúi đầu như trước, giọng nói rất thấp, nhưng lại vẫn khẳng định:
"Tôi biết."
Vô Ưu thật lạnh lùng! Vô Ưu không động lòng chút nào! Vô Ưu cũng không nhìn đến mình đang bi thương thế nào. Nhạc Khải có cảm giác như tất cả đã sụp đổ. Anh sống đến ngần này tuổi đời, tình trường đắc ý, học hành suôn sẻ, công việc trải sẵn. Anh cho rằng mình đích thị là con cưng của trời, anh cho rằng cả đời này anh sẽ sống ưu việt như vậy. Nhưng thật sự không ngờ mình lại sẽ vướng phải một chuyện tình tàn nhẫn như thế này.
Lần đầu tiên trái tim thấy rung động. Lần đầu tiên yêu thật lòng. Lần đầu tiên nghĩ đến hôn nhân.
Tất cả đều là lần đầu tiên, đều dành cho người phụ nữ thọat nhìn rất hiền lành, trong sáng kia. Anh thậm chí còn không để ý đến việc cô nhiều tuổi hơn mình, cũng không để ý việc cô đã có con trai. Nhưng, tại sao cuối cùng lại phải nhận sự đối xử như thế này? Có phải thật tình quá mức chỉ đáng giá một xu? Tại anh luôn xem thường những người phụ nữ khác, nên bây giờ mới bị báo ứng? Bắt đầu khiến người khác xem thường tình cảm của mình?
Trầm mặc! Vô cùng trầm mặc. Vẻ mặt bình tĩnh nhưng vết thương trong lòng thật sự trầm trọng.
"Tại sao? Cho tôi một lý do!"
Ít nhất để tôi không phải hận em!
Rút cuộc những lời này Nhạc Khải cũng không nói ra. Nhưng trong lòng thực sự nghĩ như thế. Cha từng nói, không nên hận người khác, bởi hận thù rất thống khổ. Cho nên, anh rất muốn biết tại sao. Anh không hận người, cũng không muốn phải hận người.
"Chẳng có lý do gì cả. Chỉ là tôi không muốn các người làm bạn của tôi nữa. Rất mệt mỏi!"
Vô Ưu vẫn như trước thản nhiên nói. Nhưng câu trả lời này thực sự đã chọc giận Nhạc Khải. Anh giữ chặt cánh tay Vô Ưu, nói:
"Em nói cái gì? Chẳng có lý do gì? Rất mệt mỏi? Ý của em là, làm bạn với tôi và Luky chỉ là suy nghĩ nhất thời nông nổi? Bây giờ không thích nữa, không muốn làm bạn của chúng tôi nữa? Đúng không?"
Nhạc Khải tàn nhẫn nói, nhưng Vô Ưu cũng không phản bác gì. Dù sao đối với cô bây giờ mà nói, mục đích của cô rất đơn giản, chính là không muốn có bất kỳ quan hệ gì với những người có liên quan đến Nhạc Thiên Hàng. Cho nên, chỉ cần có thể làm được điều này, mọi người như thế nào cô cũng chẳng muốn bận tâm suy nghĩ.
Nhạc Khải đẩy mạnh Vô Ưu ra, quát:
"Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao?"
Vô Ưu ngã xuống ghế sa lon. Sức của Nhạc Khải rất lớn, khiến cô có chút đau. Nhưng cô vẫn im lặng, một câu cũng không nói, cũng không kêu đau, cũng không bác bỏ lời nói áp đặt của anh. Cô hết lần này đến lần khác, lựa chọn sự im lặng, làm cho Nhạc Khải càng thêm phẫn nộ.
"Được. Nhạc Khải tôi có mắt như mù, bị em dùng thủ đọan cao siêu lừa gạt! Tôi đi! Nhạc Vô Ưu, tôi hận em! Đời này em đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi, nếu không tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho em như vậy đâu!"
Nhạc Khải lạnh lùng nói xong, đứng lên đi ra cửa, ngoài ý muốn nhìn thấy 3 người túi lớn túi nhỏ đang đứng trước cửa.
Phương Đông Dạ, Nhạc Diễm, còn có một bà lão.
Nhạc Khải cũng không thèm chào hỏi hay lán lại lâu hơn, mà bước nhanh rời đi. Vô Ưu bị Nhạc Khải đẩy ngã trên ghế sa lon, lúc này mới lặng lẽ rơi lệ. Khác hẳn với ngày thường cãi lộn ầm ĩ với Nhạc Diễm, mà im lặng, lặng lẽ rơi lệ.
Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu như vậy, hai mắt hằn lên tia máu. Anh biết lúc này người thân nhất của cô đã ở đây, chắc chắn cô sẽ ổn. Mà anh cũng thật sự không chịu được khi nhìn thấy cô khóc, nên đặt đồ xuống sát cửa, sau đó xoay người rời đi. Sau khi đi được vài bước, gọi điện phân công nhiệm vụ cho mấy người bạn Phi, Triết, Vân. Anh muốn làm cho tập đoàn ‘Tử Thần’ bị sụp đổ, xả giận thay Vô Ưu!
"Tiểu Ưu à, rốt cuộc lại thấy cháu khóc. Thật tốt."
Giọng nói quen thuộc, thân thiết khiến Vô Ưu ngẩng đầu lên. Sau khi nhìn thấy là bà nội, người mình đã sống nương tựa bấy lâu, ‘oa’ một tiếng khóc rống lên:
"Bà nội, bà đã đến rồi. Cháu rất nhớ bà. Ô ô, ô ô. . ."
Bà lão ôm lấy Vô Ưu, đau lòng vỗ vỗ lưng cô, dỗ dành:
"Đã qua rồi. Có bà nội ở đây. Đã qua rồi. Bà nội đây rồi."
Cũng cảnh tượng quen thuộc cùng câu nói quen thuộc này, khiến bà lão nhớ lại lúc mẹ Vô Ưu vừa mới qua đời. Khi đó Vô Ưu cũng khóc như vậy, khóc như một đứa bé đáng thương.
Nhạc Diễm đứng một bên chứng kiến cảnh này, cũng không biết nói gì. Trong lầm âm thầm cầu nguyện cho mình lớn thật nhanh. Đến lúc đó, cậu bé nhất định sẽ bảo vệ mẹ, không để cho bất kỳ kẻ nào bắt nạt mẹ.
Sau khi khóc đủ rồi, Vô Ưu lại trở về thành một Vô Ưu lạc quan, vui vẻ thường ngày. Cả ngày cười tủm tỉm. Như thường lệ vẫn đi làm, như thường lệ vẫn gây gổ ầm ĩ với Nhạc Diễm, như thường lệ vẫn len lén mang việc chưa làm xong về nhà làm tiếp. Tất cả những điều này, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy. Nhưng thi thoảng, bất chợt cô vẫn thần người ra một lúc. Có lẽ, trong lòng cô vẫn chôn dấu sự bi thương.
Chớp mắt đã qua một tháng, từ biệt cái nóng bức của mùa hè, để bước sang tháng 9 của mùa thu.
Ngày 1 tháng 9 là sinh nhật của Vô Ưu. Qua ngày này, Vô Ưu đã tròn 30 tuổi rồi. Từ lần kia, Vô Ưu không tổ chức sinh nhật nữa, bà nội cũng phối hợp không nhắc đến. Nhưng, ngày hôm nay, bà nội lại đặc biệt vì cô nấu một nồi canh trường thọ!
Không có bánh ngọt sinh nhật. Không có đồ ăn phong phú. Cũng chỉ có một món canh mà thôi. Ăn xong canh, giống như thường lệ, ba người lại cùng nhau xem TV, Vô Ưu giành điểu khiển với Nhạc Diễm, sau đó bị bà nội đánh. Cô liền đánh lại Nhạc Diễm. Nhạc Diễm hô bà cứu mạng. Bà lại đánh Vô Ưu. Vô Ưu lại đánh Nhạc Diễm. Nhạc Diễm lại hô cứu. . . Cứ quay vòng như thế, tiết mục này mỗi ngày đều diễn ra.
Buổi tối đúng 9h, Nhạc Diễm bị ném trở về phòng. 10h Vô Ưu và bà nội lên giường đi ngủ.
Nếu là ngày thường, Vô Ưu sẽ đi vào giấc ngủ rất dễ dàng, bởi vì cô đã sớm tạo ra thói quen làm việc và nghỉ ngơi tốt này. Nhưng nồi canh hôm nay, lại khiến cô mất ngủ. Nhìn thấy nồi canh, khiến cô không nhịn được nghĩ đến ngày sinh nhật. Nghĩ đến ngày sinh nhật, khiến cô lại nghĩ ngay đến hình ảnh mình không muốn nhớ nhất. Mà nghĩ đến Nhạc Thiên Hàng, cô lại không nhịn được nghĩ đến ánh mắt bi thương của Nhạc Khải lúc rời đi!
"Tiểu Ưu à, bà nội thật có lỗi với cháu. Cháu vì không muốn để bà lo lắng, mà hiểu chuyện như vậy. Nếu như bà nội không còn nữa, cháu phải làm sao đây?"
Bà nội nói xong, thở dài. Vô Ưu chợt mở to hai mắt, liếc một cái đã thấy đôi mắt hơi hồng hồng của bà. Cô đột nhiên trợn trừng mắt lên, dọa bà nội giật mình nói:
"Cháu sao còn chưa ngủ hả?"
Vô Ưu hỏi lại:
"Bà nội, bà vừa nói gì vậy?"
Ánh mắt tràn ngập nghi ngờ.
Bà nội cười nói:
"Nói cái gì chứ? Bà nói, bà càng ngày càng nhiều tuổi, sớm muộn cũng sẽ chết. Sau khi bà chết đi, cháu phải làm sao bây giờ?"
"Ôi chao, bà nội sẽ sống thọ trăm tuổi, không được nói như vậy."
Vô Ưu vừa nói vừa ngồi dậy, cười ấn bà nội ngã nằm xuống giường, sau đó mình cũng nằm xuống, rúc vào trong lòng bà. Vừa nũng nịu, vừa nói:
"Bà nội, dỗ cháu ngủ đi. Cháu không ngủ được."
Lần đầu tiên Vô Ưu thừa nhận mình mất ngủ.
Quả táo, quả táo, quả quả quả quả quả quả. . .
Vịt lê, vịt lê, lê lê lê lê lê lê. . .
Hương chuối tiêu, Hương chuối tiêu, tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu. . .
Tiếng chuông đột ngột vang lên, Vô Ưu nghe thấy có chút cảm giác xa lạ. Điện thoại di động của cô, hình như đã rất lâu chưa có đổ chuông. Vô Ưu cầm lấy điện thoại, nhìn số điện thoại xa lạ hiển thị trên màn hình, không biết có nên nhận máy hay không. Cô thật sự không nghĩ ra, là ai gọi điện cho cô.
"Nghe điện thoại đi, đừng để Bé Diễm tỉnh giấc."
Bà nội hiền từ nhìn Vô Ưu, Vô Ưu mỉm cười, nghe lời bà nhận điện thoại.
"Alo, Vô Ưu đây. Ai vậy?"
Không ai trả lời, nhưng nghe thấy rất nhiều tiếng ồn ào bên ngoài dội vào. Vô Ưu khó chịu hỏi lại một lần nữa:
"Alo, ai vậy? Không trả lời tôi sẽ cúp máy."
"Vô Ưu, là em."
Tiếng con gái. Giọng người con gái đang run rẩy, hình như đang khóc.
Người nào a?
"Cô là….?"
Vô Ưu thật sự không nghĩ ra là ai đang khóc nói chuyện với mình. Tiểu Hạ sao? Không thể. Cô ấy đi Nhật Bản mà. Vậy là ai được chứ? Chẳng lẽ là? Vô Ưu không dám nghĩ đến, nhưng đầu bên kia đã khẳng định luôn cho suy nghĩ của cô.
"Em là Luky."
Luky - cái tên này làm Vô Ưu không biết nên mở miệng nói gì cho phải. Cô nhìn bà nội, thấy ánh mắt cổ vũ của bà nhìn mình, cô nói:
"Luky, tôi đi ngủ rồi. Muộn thế này rồi, còn có chuyện gì sao?"
Luky nghe thấy giọng nói xa cách của Vô Ưu, oa một tiếng khóc rống lên, nói:
"Vô Ưu, em cầu xin chị. Bất lậu bọn em đã làm sai chuyện gì, em cũng cầu xin chị đến khuyên nhủ anh trai em. Bộ dạng anh ấy bây giờ rất xuống dốc. Em lo lắm. Em rất lo… Ô ô..."
Lời còn chưa dứt, lại khóc lóc một trận bi thương.
"Tôi…"
Lý trí của Vô Ưu nhắc cô phải cự tuyệt, nhưng tiếng van cầu khẩn thiết của Luky làm cô không thể thốt ra được lời tuyệt tình.
"Lo lắng thì đi xem một chút đi. Có một số việc, cũng đã đến lúc nên giải quyết."
Bà nội vốn là một người tinh anh, mặc dù Vô Ưu là người biết chuyện, không kể gì, nhưng bà đã sống gần hết đời rồi, có điều gì mà không nhìn ra chứ. Lòng bà sáng như gương, bà biết con trai mình tạo nghiệt, đến giờ đám trẻ phải chịu tội theo. Bà sao có thể không đau lòng được!
"Bà nội, cháu. . ."
"Bà nội đi cùng cháu."
Cũng đã muộn rồi, Vô Ưu biết không nên để bà đi ra ngoài, nhưng cô thật sự không có đủ dũng khí để đi gặp những người có liên quan đến Nhạc Thiên Hàng, nên gật đầu ỷ vào bà. Sau đó hai bà cháu đi ra ngoài. Căn cứ theo địa chị Luky cho, đi về hướng quán bar “Long Lanh”.
Trên đường đi Vô Ưu nắm chặt tay bà, cô có linh cảm, hôm nay nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó. Mặc dù không biết đó là chuyện gì, nhưng Vô Ưu vẫn chọn cách nói thẳng với bà:
"Bà nội, Luky và Nhạc Khải là con của ông ta. Là cháu trai và cháu gái của bà."
Vô Ưu nói xong quan sát sắc mặt bà. Ngoài dự đoán của cô, bà chỉ mỉm cười sau đó nói:
"Bà biết, đã biết từ rất lâu, rất lâu rồi."
Vô Ưu nhìn vẻ mặt hiền hậu của bà, nghĩ tới hình ảnh cha quỳ gối trước mặt bà cô đã vô tình nhìn thấy, hỏi:
"Chính là lúc ông ta về cầu xin bà đi theo ông ta sao?"
Bà lão nhìn chằm chằm Vô Ưu, đau lòng nói:
"Thì ra cháu đã nhìn thấy."
Trong mắt ngân ngấn lệ, giống như đang hận chính mình vì bất lực, mà để Vô Ưu phải chịu đầy đau khổ, chưa từng có một ngày hạnh phúc. Vô Ưu ngồi dựa vào bà nói:
"Bà nội, bởi vì có bà, nên cháu sống rất tốt. Thật sự, thật sự rất tốt."
Sau đó, hai người đều im lặng, không nói gì nữa, tận đến lúc xe dừng lại trước cửa ‘Long Lanh’.
...
"Anh, đừng uống nữa, anh!"
Luky cố sức đỡ Nhạc Khải đã say xỉn, nát bét dậy, nhưng anh vẫn như trước, gục vào quầy bar, ra sức uống rượu. Nhạc khải dùng sức vung cánh tay lên, quát:
"Cút! Không cần ai để ý đến tôi cả!"
Luky cứ như vậy bị hất văng ra ngoài.
Vô Ưu dìu bà nội đi vào, vừa lúc nhìn thấy cảnh này. Cô vội bước tới, đỡ lấy Luky, tránh cho cô một màn xấu hổ, ngã sõng soài trên mặt đất!
"Cảm ơn."
Luky vừa nói vừa ngẩng đầu lên. Sau khi nhìn thấy là Vô Ưu, ánh mắt đang cố kìm nén nước mắt, thoáng cái đã như vỡ đê rồi. Cô kích động kéo tay Vô Ưu nói:
"Vô Ưu, em cầu xin chị, cầu xin chị khuyên nhủ anh ấy. Anh ấy đã biến thành cái dạng này gần một tháng nay rồi. Công ty bị vỡ nợ, cha mẹ không có thời gian để ý đến anh ấy. Em thật sự không biết phải làm như thế nào. Cầu xin chị đó, Vô Ưu. Bây giờ chỉ có chị mới có thể giúp được anh ấy. Cầu xin chị, em cầu xin chị…"
Vô Ưu nhìn hai tròng mắt đã khóc đến sưng đỏ của Luky, trong lòng không nhịn được đau ê ẩm. Cô gầy đi, một tháng qua cô đã phải trải qua bao nhiêu chuyện đây? Theo tiếng khóc của Luky, Vô Ưu nhìn về phía Nhạc Khải đang nhếch nhác không chịu được.
Một Nhạc Khải đẹp trai, phong lưu, lịch lãm vô cùng, sao lại có thể nhếch nhác đến mức này chứ. Đầu tóc lộn xộn, quần áo nhăn nhúm, ánh mắt rã rời, vẻ mặt tiều tụy. Tất cả đều viết rõ lên chữ ‘không vừa ý’. Một Nhạc Khải như vậy làm Vô Ưu thật đau lòng. Cô cố lấy dũng khí, từng bước một đi tới, đứng ngay ngắn bên cạnh Nhạc Khải, nói:
"Đừng uống nữa. Luky rất lo lắng cho cậu."
Nhạc Khải nghe thấy giọng nói của Vô Ưu, quay đầu lại, nhìn cô nói:
"Ha ha, lo lắng? Còn có người lo lắng cho tôi sao? Cô nói láo! Cô là ai hả? Cô căn bản không biết gì cả, lại nói như thế. Cô nói láo!"
Nói xong, lại uống một ngụm rượu, vừa uống lại vừa nói:
"Tôi nói cho cô biết, chẳng có ai lo lắng cho tôi cả. Mẹ tôi không quan tâm tôi, không sao cả! Bởi vì bà ta chẳng quan tâm đến ai bao giờ! Ha ha, nhưng tôi vẫn luôn cho rằng, cha rất quan tâm tôi, nhưng mà, tôi đã sai rồi. Ông ta không hề quan tâm đến tôi."
Yên cha! Ghét mẹ!
Vô Ưu nhớ rõ Luky đã từng nói thế, xem ra Nhạc Khải cũng giống như vậy.
"Tôi còn tưởng rằng tôi còn có Vô Ưu, nhưng không phải, không phải như thế. Vô Ưu chỉ muốn đùa giỡn với tôi thôi. Trong lòng cô ấy căn bản không có tôi."
Nói đến đây, Vô Ưu lại thấy Nhạc Khải bắt đầu rơi lệ. Cô đau lòng, nhưng không biết nói như thế nào để Nhạc Khải hiểu. Nhạc khải giống như giãi bày, dừng không được, giống như thổ lộ, lại tiếp tục nói:
"Cô đoán xem, đoán xem. Cô đoán xem lúc tôi đau khổ, đi kiếm cha tìm sự an ủi, cha tôi nói gì?"
Vô Ưu lắc đầu, cô không biết, cô thật sự không biết.
Nhạc Khải cười nói:
"Ha ha, tôi biết là cô đoán không ra mà. Ông ta cư nhiên tàn nhẫn nói: 'Như vậy là tốt nhất.' Ha ha, ông ta sao có thể đối với tôi như vậy. Đây là lần đầu tiên tôi thật lòng thích một người con gái. Sao ông ấy lại có thể nói tàn nhẫn như vậy! Cô nói đi! Cô nói cho tôi biết đi!"
Lần đầu tiên thật lòng thích một người con gái!
Lần đầu tiên thật lòng thích một người con gái!
Vô Ưu bị lời của Nhạc Khải dọa cho há hốc miệng. Một lúc thật lâu sau, thấy Nhạc Khải vẫy người phục vụ đòi rượu, cô mới phản ứng được, vội ngăn anh lại:
"Đừng uống nữa. Cậu đã uống nhiều rồi."
Đúng vậy. Nhất định hắn đã uống rất nhiều, nên mới có thể nói lung tung như vậy. Bọn họ chỉ là bạn tốt không phải sao? Sao có thể chuyển thành thích hay không thích đây! Cho nên, hắn nhất định là uống quá nhiều, nên mới nói lung tung như vậy. Đúng vậy, chắc chắn là như thế, không sai được!
"Tôi không có say. Cô dựa vào đâu mà nói tôi như vậy. Tôi không có say, tôi rất tỉnh táo!"
Nhạc Khải đứng dậy rống to. Vô Ưu nhìn anh tức giận hét:
"Được. Cậu không say chứ gì? Vậy cậu nói cho tôi biết, tôi là ai? Cậu biết tôi sao?"
Vô Ưu hét xong, Nhạc Khải liền tiến sát lại gần mặt Vô Ưu, càng lúc càng sát lại gần, mặt của anh cũng sắp chạm vào mặt Vô Ưu rồi. Nhưng, Vô Ưu vẫn nắm chặt tay, không cho phép mình trốn tránh!
"Vô Ưu, là em sao? Vô Ưu. Ha ha, là em, Vô Ưu. Tôi biết là em thích tôi mà!"
Nhạc Khải thật sự đã nhận ra Vô Ưu, nhưng lời anh nói, lại làm Vô Ưu khổ sở muốn chết đi được. Bất luận là Nhạc Khải đang tỉnh táo hay đang say rượu, cô cũng không biết phải đối mặt với anh như thế nào. Không thể làm gì khác hơn là dụ dỗ Nhạc Khải như một đứa trẻ nói:
"Khải, chúng ta đừng uống nữa, về nhà có được không?"
"Về nhà? Về nhà? Về nhà! ..."
Nhạc Khải nhắc đi nhắc lại mấy từ này, sau đó như bừng tỉnh nói: truyện mới nhất chỉ có tại DocTruyen.Org
"Oh, về nhà! Tôi không về nhà được nữa rồi. Không còn nhà nữa. Bán rồi. Công ty cũng không còn. Toàn bộ đã mất hết rồi. Haha, toàn bộ đều bị mất rồi."
Sau một hồi cười điên cuồng, lại vội vàng kéo cánh tay Vô Ưu, nói:
"Vô Ưu, bây giờ tôi chỉ còn có em thôi. Em đừng rời bỏ tôi có được không?"
Được!
Vô Ưu thật sự muốn nói như thế. Nếu như lời của cô có thể giúp được anh, cô sẽ nói như vậy. Nhưng, bọn họ vốn là chị em nha! Sau khi cô biết được tình cảm của Nhạc Khải đối với mình, cô càng không dám nói lung tung!
"Đi, đi về."
Cô lẩn tránh nói. Lúc này cô chỉ muốn đưa anh trở, những việc khác chờ khi anh tỉnh lại hãy nói. Nhưng Nhạc Khải không chấp nhận, quát:
"Tôi không về. Vô Ưu, đừng rời bỏ tôi có được không? Có được hay không?"
Hành động của Nhạc Khải thu hút vô số người. Mọi người vây xem càng lúc càng đông, hơn nữa, còn bắt đầu xì xào bàn tán, chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Cậu rốt cuộc có đi hay không?" truyện được copy từ DocTruyen.Org
Vô Ưu tức giận quát lên. Cô không biết bị nhiều người vây xem đến như vậy. Cô đang tức điên lên, nghĩ có nên đánh, mắng đuổi hết những người này đi không, thì lúc này Nhạc Khải cư nhiên lại cười, sau đó nói:
"Đi."
Vô Ưu còn chưa kịp cao hứng, Nhạc Khải đã nói thêm:
"Em đồng ý gả cho tôi, tôi sẽ lập tức đi theo em."
Gả cho hắn?! Hắn bị điên rồi sao?
Vô Ưu có cảm giác mình sắp không chịu được nữa rồi, thật sự sắp điên lên rồi. Nhạc Khải trong cơn say, cay nghiệt nói:
"Ha ha, tôi biết là em sẽ không đồng ý mà. Tôi bây giờ trắng tay, em đương nhiên sẽ không đồng ý gả cho tôi rồi. Ha ha, tôi bây giờ chính là tên phế vật, đồ bỏ đi, em sao có thể gả cho tôi được đây? Ha ha, ha ha."
"Đúng vậy. Tôi sẽ không gả cho cậu. Cậu có uống đến chết thì cũng như thế thôi. Tôi sẽ không chịu sự uy hiếp của cậu đâu!"
Vô Ưu nói xong, tức giận trừng mắt nhìn Nhạc Khải một cái, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi. Luky liền chặn cô lại, trong ánh mắt nhìn thấy rõ sự tức giận cùng oán hận! Cô nhìn Vô Ưu nghiến răng nghiến lợi nói:
"Vô Ưu, tôi nằm mơ cũng thật không ngờ, chị lại là người máu lạnh vô tình đến như thế. Đối mặt với một người yêu chị sâu nặng như vậy, chị thậm chí ngay cả nói dối để gạt anh ấy cũng không làm được!"
Luky vừa nói xong, Vô Ưu lập tức trở thành đối tượng để mọi người chỉ trích!