Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài

Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài - Chương 133: Phản kích đến cùng (8)




Editor:Quynhgiao240



"Vô Ưu, xem ra hôm nay không thể đi rồi."



Phương Đông Dạ buông lỏng cánh tay đang ôm Vô Ưu ra, sau đó nghiêm túc nói. Vô Ưu không hiểu hỏi: "Tại sao?" Phương Đông Dạ thấy bộ dạng hăng hái có chút như bị sứt mẻ của Vô Ưu, vội nói: "Bé Diễm mới gọi điện thoại, nói cảm thấy không thoải mái."



Không thoải mái?



Vô Ưu vừa nghe liền luống cuống, vội vàng chuẩn bị chạy ra ngoài.



"Vô Ưu, đừng nóng vội. Trước hết, điện thoại hỏi. Hỏi xem đã xảy ra chuyện gì!"



Như kéo tay Vô Ưu, cô không cho là có chuyện trùng hợp như thế. Vô Ưu không hề nghĩ ngợi lập tức lấy điện thoại ra. . . . . .



. . . . . .



Reng reng reng. . . . . . Reng reng reng. . . . . .



Khi chuông điện thoại reo, tiểu tử đang chơi trò chơi đấy. Cho nên có thể nói rất phấn khích. Cho nên vừa nhận điện thoại thì sức mạnh tràn đầy nói: "Tôi là người đàn ông duy nhất của cái nhà này, tìm ai?" (QG: BÁ ĐẠO , hết sức bá đạo)



Ách?



Di/ễn đ/àn L/Ê Q/UÝ Đ/ÔN



Vô Ưu hoài nghi nhìn Phương Đông Dạ, Phương Đông Dạ



nhanh chóng giành lấy điện thoại, sau đó hỏi : "Bé diễm, con thấy sao rồi? Đã thoải mái hơn chưa? Mẹ của con nghe nói con không thoải mái, cũng đang vội muốn chết."



"Con không thoải mái?"



Nhạc Diễm nghe xong, ánh mắt chợt sáng, đoán được là có chuyện gì xảy ra. Vì vậy ‘ ha ha ’cười xấu xa một lúc, đồng thời nói: "Ha ha, đại sư Amalgam thiết kế ra Edern. xe đua f1, cả thế giới này giới hạn chỉ có 199 chiếc."



Lưà gạt!



Phương Đông Dạ nghe nói như thế, có cảm giác bó tay với hai mẹ con này. Mình thật sự đang nằm trong tay thằng nhỏ rồi. Chỉ là, đừng nói một cái xe hơi mô hình nho nhỏ, nếu muốn xe đua thật, anh ta cũng có thể cho cậu.



"Được rồi, vậy ba mẹ lập tức quay trở về. Nói với mẹ con rằng, đừng gấp gáp quá!"



Phương Đông Dạ nói xong nhanh chóng đưa điện thoại di động cho Vô Ưu. Vô Ưu nhận lấy, vẫn như cũ hoài nghi hỏi "Này, bé Diễm, con thật sự không thoải mái sao? Mẹ mới vừa nghe con nói chuyện. . . . . ."



"Này, mẹ. Mẹ còn biết gọi điện thoại về nhà à? Con cho là mẹ quên mất con tồn tại đấy."



Diễm nói chuyện này chính là lên án, điều này làm cho Vô Ưu nói không ra lời. Bởi vì Nhạc Diễm nói không sai, trong khoảng thời gian này, cô thật sự không có để mắt đến cậu.



Vô Ưu áy náy nói: "Bảo bối, thật xin lỗi. Mẹ. . . . . ." ông cụ non kia liền nói: "Con thấy không thoải mái, chỉ là, không phải vì bệnh nặng, mà là vì tâm tình không tốt. Mỗi ngày đều giam mình ở nhà, trước kia còn có bà ngoại thương con, hiện tại bà không ở đây nữa rồi. . . . . ." Lời này của bé Diễm thật cao minh, cao minh nhất chính là lời nói dối nửa thật nửa giả của cậu. Đây là cậu học được của cha cậu Phương Đông Dạ.



"Được, bé Diễm, mẹ biết sai rồi. Mẹ lập tức sẽ trở về! Lập tức. . . . . ."



Vô Ưu nói xong, vội cúp điện thoại. Sau đó nhìn Như nói một câu: "Như, em có việc gấp về trước." Như nhìn Vô Ưu, gật đầu nói: "Ừ, đừng nóng vội. Có chuyện gì cần giúp, điện thoại cho chị." Vô Ưu gật đầu một cái, sau đó cùng Phương Đông Dạ rời đi.



Cứ như vậy, Vô Ưu cùng Như bị Phương Đông Dạ cùng Đông Cung Phi tách ra. Hai người đã tách bọn ra, cũng hạ quyết tâm, không cho họ gặp mặt nữa. Tựa như lúc Vô Ưu cố tách bọn họ trước đây. Phải, không chừa thủ đoạn nào! !



. . . . . .



Vô Ưu về nhà, ra sức nói xin lỗi, thiếu chút nữa đã phát khóc lên, Nhạc Diễm mới ‘ rộng lượng ’ tha thứ cho Vô Ưu. Ha ha, nên nói, hôm nay người thắng lớn nhất chính là Nhạc Diễm rồi.



( Xe đua + Mẹ +Xin Lỗi )



. . . . . .



Quả táo, quả táo, Quả Quả Quả Quả Quả Quả. . . . . .



Áp lực, áp lực, lê lê lê lê lê lê. . . . . .



Chuối tiêu, chuối tiêu, tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu. . . . . .



"Này, chị Như? Có chuyện gì?"



Sáng sớm thứ hai tại nhà Vô Ưu , hôm nay cô không đi làm liền nhận được điện thoại của chị Như. Chị Như tức giận nói: "Hôm nay chị tới chỗ Tiểu Nhã, em đi không?"



Tiểu Nhã?



Vô Ưu vừa nghĩ tới tiểu ma nữ đó, không nhịn được chảy mồ hôi lạnh. Cô vội lắc đầu một cái nói: "Em không đi đâu, em thấy Phương Đông Dạ dạo gần đây cũng tốt hơn nhiều, nếu như hắn không gạt em nữa, hơn nữa còn thừa nhận sai lầm với em. Em sẽ tha thứ cho anh ta." Như nghe vậy thì, tiếc nuối nói: "Xem ra em phải thất vọng rồi."



"Tại sao?"



Như giải thích: "Bởi vì chị biết hai người bọn họ đã bắt đầu đối phó với chúng ta. Hơn nữa dường như là đi theo con đường cũ của chũng ta, nếu chị không có đoán sai, về sau hai người chúng ta muốn gặp mặt, còn khó hơn lên trời."




"Ha ha, chị làm qua lên rồi!"



Vô Ưu nói như vậy hiển nhiên là không tin, Như thờ ơ nói: "Chị không lừa em, không tin em thử xem, chị đảm bảo sang mai Phương Đông Dạ sẽ không để rời khỏi hắn nửa bước. Ha ha, không cần hỏi tại sao, chị trực tiếp nói cho em biết đáp án. Bởi vì, chị nói với Phi, sáng hôm nay chị muốn một mình ra ngoài!" Như nói đến đây, không đợi Vô Ưu nói nữa, trực tiếp nói: "Tốt, không nói, có chuyện gì gọi điện thoại cho chị, bái bai."



Sự thật rất thuyết phục! Cho nên, dùng sự thực nói chuyện có sức thuyết phục nhất rồi ! Như rất rõ điểm này, cho nên cũng không nhiều lời. Nhưng, Như cúp điện thoại không nói thêm gì, mà Vô Ưu lại đang lo lắng trăm bề.



Chẳng lẽ, thật sự bị lừa?



Nghĩ đến đây, Vô Ưu đi tới phòng của Nhạc Diễm



. . . . . .



Ầm ầm ầm. . . . . . Ầm ầm ầm. . . . . .



"Chuyện gì?"



Nhạc Diễm mở cửa nhìn Vô Ưu hỏi, Vô Ưu không quanh co nói thẳng trọng điểm: "Nói, chuyện gì đã xảy ra?"



"Cái gì mà chuyện gì đã xảy ra?"



"Ngày hôm qua tại sao lại điện thoại gạt mẹ ?"



Vô Ưu lần này không phải nghi vấn, mà là trực tiếp lên án. Ánh mắt kiên định, thái độ kiên định. Khiến Nhạc Diễm cho là Vô Ưu đã biết chân tướng, cho nên ‘kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt’ vội nói: "Cha đồng ý mua cho con một chiếc xe đua mô hình, cho nên. . . . . ."



Phương Đông Dạ! !



Vô Ưu nghĩ như vậy, nắm thật chặt quả đấm, cắn chặt răng. Biểu cảm có thể tính là dữ tợn rồi. Mà lúc này trong căn phòng cách vách , Phương Đông Dạ, chợt cảm thấy một làn gió lạnh thổi vào người hắn khẽ rùng mình một cái! Anh ta hoài nghi là ngày hôm qua đi nhảy Bungee. để lại di chứng, nhưng không có nghĩ tới tội trạng đã gây ra cho Vô Ưu ! !



. . . . . .



Vô Ưu vốn định bỏ qua cho Phương Đông Dạ , nhưng trải qua lần này, không những sẽ không bỏ qua cho hắn, hơn nữa còn quyết định tiếp tục cùng Như làm đồng minh, chỉnh cho bọn họ không bò nổi. Theo Như, nhất định phải cho bọn họ một bài học. Nếu không, làm sao họ biết đùa giỡn với con gái người ta gây ra hậu quả tới mức nào !



"Như, em nên làm thế nào?"



Vô Ưu trực tiếp đưa Như lên lãnh đạo rồi. Như phân phó nói: "Chị đi tìm tiểu Nhã, em xế chiều tới. Cô ấy sẽ giúp chúng ta!" Vô Ưu nghe xong, cúp điện thoại.



" Xe đua vẫn là của con! Chỉ là lần sau. . . . . ."




Vô Ưu cúp điện thoại nhìn Diễm nói, Nhạc Diễm trả lời: "Ha ha, hiểu. Lần sau nhất định sẽ chủ động báo cáo!" Vô Ưu nghe như vậy, nhìn đông hồ, đi thay quần áo. Sau đó chủ động đi gõ cửa nhà Phương Đông Dạ, sau đó cùng hắn cùng đi làm. Tạm thời mặt không biến sắc.



Ha ha, bây giờ trầm mặc, vì hành động sau này mà chuẩn bị đấy.



Trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn ‘Trụ’, Phương Đông Dạ đang nhìn chằm chằm Vô Ưu, Vô Ưu thì đang nghiêm túc làm việc. Bộ dạng ung dung đó, khiến Dạ bình tĩnh hơn.



"Phương Đông Dạ, em muốn xin nghỉ!"



Vô Ưu ngẩng đầu nhìn Phương Đông Dạ nói, Phương Đông Dạ nghe xong lời này lập tức nhíu mày. Sáng sớm nay, Đông Cung Phi vừa gọi điện cho anh, nhắc anh phải để mắt đến Vô Ưu, bởi vì Như muốn ra ngoài một mình. Nếu như vậy, chẳng phải là cho họ cơ hội gặp mặt rồi sao?



Không được!Tuyệt đối không cho Vô Ưu cùng cô ta (Như) gặp mặt ! Nghĩ đến đây, Phương Đông Dạ vội nói: "Chúng ta xin nghỉ hai ngày rồi. Hiện tại rất nhiều thứ cần chúng ta sửa lại. Sợ rằng hôm nay phải bận tới nửa ngày."



Chị Như nói quả nhiên không sai!



Vô Ưu mặc dù xác nhận điểm này, tuy nhiên cô không giận dữ ra mặt. Bởi vì cô đã nghĩ ra cách rồi. Dạy dỗ anh ta một bài học! Nghĩ được như vậy, Vô Ưu cười nói: "Phương Đông Dạ, chiều nay em có thể xin nghỉ không? Em muốn đi mua hai bộ y phục. Làm ơn có được không, mấy ngày trước em thích một bộ y phục, tuy nhiên không mua được. Cho nên, hiện tại em nhắm mắt đều mơ về nó."



"Ha ha, thích tại sao không mua? Thích đồ nhất định phải lấy được, nếu không có sẽ tiếc lắm!"



Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu đáng yêu phát biểu quan điểm, Vô Ưu vội gật đầu trả lời: "Đúng vậy. Em cũng nghĩ như vậy, cho nên mới chịu đi đền bù nỗi tiếc nuối này! Làm ơn, Phương Đông Dạ, anh cho em nghỉ đi! Nhiều nhất, nhiều nhất. . . . . ."



"Nhiều nhất gì?"



Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu đang đau lòng hỏi, Vô Ưu cắn răng nói ra: "Nhiều nhất em đưa cho anh tiền lương của em, có được không?"Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu, cười nói: "Ha ha, em đã nói như vậy, anh phải đồng ý thôi!"



Lông cừu mọc trên thân cừu! Một ngày nào đó tôi sẽ lấy lại cả lời lẫn lãi! Nghĩ đến đây, Vô Ưu không nhịn được cười gian. Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu hỏi "Vô Ưu, em cười cái gì đây?"



"Em cười, vì rốt cuộc cũng có thể mua quần áo!"



Phương Đông Dạ nghe Vô Ưu nói vậy, cười nhạt, nói: "Anh rất mong đợi xem y phục gì, có thể khiến em thích như vậy." Vô Ưu cười trả lời: "Mỏi mắt mong chờ đi. Bảo đảm anh sẽ thích!"Chính là y phục của tiểu Ma Nữ lần trước đó.



Vô Ưu nghĩ, cô nhất định phải làm cho Phương Đông Dạ bị dục hỏa đốt, nhẹ thì chảy máu mũi, nặng thì bể mạch máu! Chờ anh ta không thể nhịn được nhào vào cô, xem rốt cuộc anh ta có còn nói mình là đồng tính luyến ái!



Lúc này Phương Đông Dạ nghĩ, nhất định phải mau sớm liên lạc với Đông Cung phi, để hắn trông chừng Như. Nếu không họ lại chạm mặt.



Tâm hoài quỷ thai(* Trong lòng xấu xa nham hiểm - Giao)!



Hiện tại có thể hình dung Vô Ưu cùng Phương Đông Dạ. Chỉ là, thú vị chính là hai người đều che giấu rất tốt. Vẫn nhịn đến tan việc, Vô Ưu cùng với Phương Đông Dạ ăn cơm tối. Lúc Phương Đông Dạ nhận được điện thoại của Đông Cung Phi, bảo anh ta cùng Như đang dùng cơm. Chẳng khác gì ám hiệu cho Phương Đông Dạ, bên Phi đã khống chế cục diện.




Cho đến lúc này, Vô Ưu mới có thể thoát thân rời đi. Đi về phía ‘ cô gái mộng ảo ’tiểu Nhã. . . . . .



. . . . . .



Có thể không?"



Vô Ưu đến chỗ tiểu Nhã, chờ tiểu Nhã giúp cô hóa trang xong xuôi, Vô Ưu không yên lòng hỏi. Tiểu Nhã ‘lòng tin tràn đầy’nói: "Tình huống của cô, chị Như đã nói với tôi, cho nên, cô yên tâm đi. Trên người cô có bộ quần áo này, mang thêm hai bộ quần áo nữa, đều là tác phẩm của tôi . Nhất định sẽ giúp cô thành công!"



"Thật?"



Vô Ưu không dám tin nhìn y phục trên người, tiểu Nhã liền nói: "Nhìn chồng tôi đi, chính là chiến lợi phẩm của tôi đó!" Vô Ưu nghe xong, nói: "Tốt. Bao nhiêu tiền!"



Tiền!



Có người nói tiền gây tổn thương cảm tình, nhưng có người nói tiền ngược lại sẽ khiến hợp tác càng vui vẻ hơn! Tiểu Nhãi là thuộc những người thứ hai, nghe đến chữ tiền, mắt cũng cười cong lên. Cô ta giơ tay, năm ngón tay trước mặt Vô Ưu.



"Năm vạn?"



Thật xấu xa! Vô Ưu mặc dù cảm thấy hơi đắt một tí, nhưng nếu là bằng hữu của chị Như, nên cũng không so đo. Nhưng ngoài ý muốn phát hiện, tiểu Nhã lắc đầu phủ nhận!



Di3n Đ2n L3 Quy Đ0n



"Sẽ không phải là, 50 vạn chứ?"



Vô Ưu không dám tin nói, tiểu Nhã lúc này mới cười híp mắt gật đầu một cái. Còn nói thêm: "50 vạn tôi đã xem xét giảm giá cho bạn bè rồi, đã giảm 0,8 %! Thấp nhất rồi! Hơn nữa, lần trước lúc cô tới, tôi có nói. Lần sau đến đòi tiền gấp đôi, Nhưng tôi không tính lần đó nha. Y phục lần trước coi như là tôi cho cô . Cho nên, giá tiền thật sự là. . . . . ."



Quỷ hút máu( chỉ mấy cái người đòi nhiều tiền )!



Vô Ưu nhìn tới giá tiền, nói tới nói lui"Răng rắc" , nước bọt bay lên( không hiểu sao lại có trong đó), hơn nữa mắt cũng dần đỏ, tiểu Nhã. Coi như là hoàn toàn biết một từ: người không thể xem bề ngoài.



Vô Ưu lần đầu tiên thấy tiểu Nhã, còn tưởng rằng cô là một cô gái nhỏ đấy. Hiện tại rốt cuộc thấy rõ rồi, căn bản là hò ly đội lốt thỏ trắng. Hồ ly giảo hoạt! "Khoan! Tôi đưa!"



50 vạn!



Cô cũng tạm thời ghi Phương Đông Dạ vào sổ sách rồi, một ngày nào đó cô sẽ lấy lại sỗ tiền đó từ anh ta. Nghĩ như vậy, luc đưa tiền Vô Ưu mới đỡ đau lòng một chút.



"Ha ha, cám ơn. Xin hỏi là muốn hóa đơn không? Hay là quà tặng?"



Tiểu Nhã cầm tiền, cười rực rỡ hơn hoa. Vô Ưu cầm bao lớn bao nhỏ, kiên quyết nói: "Cái gì cũng không cần! Tạm biệt!" Nói xong bước nhanh tới cửa, chạy mấy bước, quay đầu lại nhìn tiểu Nhã nói: "Không phải tạm biệt, mà là vĩnh biệt!" Tiểu Nhã thờ ơ phất tay một cái nói: "Được, về sau giới thiệu bạn bè đến là được!"



Tiểu Nhã nhìn Vô Ưu chạy trối chết, trên mặt là nụ cười tự tin: khách hàng quen cô cũng không trông cậy vào. Bởi vì, mặc y phục của cô, liền mơ ước thành sự thật. Cho nên, tất cả đều không trở lại. Nếu nói như vậy, đương nhiên là lấy nhiều tiền một chút!



. . . . . .



"Bé diễm, mặc quần áo này như thế nào?"



Vô Ưu về nhà, ở trước mặt Diễm vòng vo vài vòng, để cho cậu phát biểu cảm giác. Diễm liếc một cái, nói: "Bộ y phục này rất thú vị nhi . Mẹ chuẩn bị quyến rũ ba của con sao?" Vô Ưu nghe lời này, bỗng con mắt liền sáng, nói: " Tại sao con lại cảm thấy như vậy?"



Ha ha. . . . . .



Nhac Diễm nở nụ cười, sau đó nói: "Bộ y phục xem ra rất kín đáo, có một cảm giác phiêu dật. Rất đẹp. Hơn nữa nhìn xa một chút, loáng thoáng xuyên thấy. Loại này phai nói là, thật không phải đồ tồi! Nói, ai giúp mẹ chọn lựa y phục? Rất có phẩm vị đấy!"



Người nào?



Vô Ưu vừa nghe tới đây, rất tưc giận. Cho nên lạnh lùng nói: "Vampire!"Nói xong nhìn Diễm: "Được, vậy mẹ đi làm!" Nói xong đi tới cửa. Nhạc Diễm sửng sốt. Liền vội vàng hỏi: "Sắp tan việc, mẹ đi làm cái gì? Cũng không gấp quá chứ?"



Đúng? Sắp tan việc!



Vô Ưu nhìn đồng hồ trên tường, bốn giờ hơn. Vậy bây giờ làm cái gì? Suy nghĩ một chút, ánh mắt sáng lên, sau đó bấm số điện thoại của Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ vừa tiếp nhận điện thoại, liền vội hỏi: "Vô Ưu, có chuyện gì sao?"



"Phương Đông Dạ, em muốn cùng bé Diễm tới nhà anh. Đến kỳ tiền nhà rồi, em không muốn thuê nhà nữa. Nhà anh dù sao cũng có chỗ ở, không lý do gì mà không cho, đúng không?"



Ách?



Không đúng!



Phương Đông Dạ cảm thấy chuyện này có vấn đề, nếu là lúc trước Vô Ưu nói như vậy, anh nhất định rất vui. Nhưng hôm nay thấy thế nào, thế nào có vấn đề! Hơn nữa, đây là lý do gì. Hoàn toàn thuận miệng nói, không hề có kỹ thuật!



"Này, Phương Đông Dạ, có được không? Chúng ta là bằng hữu, sẽ không suy nghĩ chứ?"



"Được, vậy em dời đi qua! Chỉ là, phải chờ anh tan việc. Em và con sắp xếp chút đồ đạc đii!" Chờ Vô Ưu nói xong: " Phương Đông Dạ, em biết ngay anh là người tốt nhất." Nói những lời này, mới vội vàng cúp điện thoại.



Sau khi cúp điện thoại, Phương Đông Dạ lập tức đứng lên. Sau đó lái xe đi lắp đặt thiết bị thị trường mua tài liệu. Mua xong, nhanh chóng lái xe chạy về nhà của mình. Sau khi trở về, dời tấm bình phong đi. Sau đó cố gắng khiến cho chỗ kia như trước, sợ khiến Vô Ưu phát hiện dấu vết!



Phương Đông Dạ cố gắng, không có nghĩ đến, Vô Ưu đã sớm biết điều bí mật này! Dĩ nhiên càng không nghĩ tới, Vô Ưu hôm nay rời đi, là bởi vì ngày mai bọn họ sẽ có hàng xóm mới ! Sau đó, một trận chiến 2 nam 2 nữ sẽ bắt đầu!