Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài

Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài - Chương 112: Cậu em dính vào lưới tình (5)




Trong phòng bệnh, Phương Đông Dạ và Phương Đông Kỳ vừa mới đi khỏi, Vô Ưu vội vàng ngoắc tay với Đường Tiếu, cảnh giác nói:



"Tiểu Tiếu, tới đây mau!"



Đường Tiếu nhìn thấy bộ dạng thần thần bí bí của Vô Ưu,cười nói:



"Bà thím, cô lại định làm gì vậy?"



Bộ dạng ba lăng nhăng, không có chút vội vàng nào của Đường Tiếu lọt vào trong mắt Vô Ưu vốn là vô cùng khó chịu. Cô ném cái hộp Hamburger đang cầm trong tay về phía Đường Tiếu, đồng thời hô lên:



"Tiểu tử thối, cậu lại đây cho tôi."



Đường Tiếu thấy Vô Ưu sử dụng bạo lực, khó tin nói:



"Này, bà chị, cô đúng là không có khí chất, không có phong thái nha."



Đường Tiếu vừa nói, vừa đi về phía Vô Ưu, đương nhiên cũng không quên ném cái hộp Hamburger trả lại cho cô. Vô Ưu cũng chằng thèm để ý, đĩnh đạc ném chiếc hộp vào thùng rác nói:



"Đưa lỗ tai cậu sát lại đây cho tôi, tôi nói cho cậu nghe cái này!"



Sát lại đây!



Đối với lời này của Vô Ưu, hình như Đường Tiếu có chút hài lòng, như vậy có vẻ rất thân mật. Vì vậy hắn cười áp sát vào, Vô Ưu thì thầm vào tai hắn:



"Giúp tôi đến ngân hàng rút một triệu!"



"Cái gì? Một triệu?"



Đường Tiếu không dám tin hô lên. Trước tiếng kêu to của hắn, Vô Ưu khó chịu quát:



"Này, cậu nói nhỏ một chút! Cậu không sợ sẽ dẫn kẻ trộm tới sao hả? Một triệu, là một triệu nha!"



Vừa lúc bắt đầu bị Vô Ưu rống lên Đường Tiếu còn cảm thấy có đạo lý, nhưng khi nghe đến câu sau, hắn liền không nhịn được bật cười "Khì khì". Cười Vô Ưu không hiểu biết gì!



Ha ha ha ha. . . Ha ha ha ha. . .



"Cười cái rắm á!"



Một triệu nha! Chuyện đại sự có liên quan đến một triệu, tên tiểu tử thối hắn sao có thể cười như thế được! Cũng khó trách Vô Ưu tức giận. Mà Đường Tiếu vừa cười vừa nói:



"Tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc là giọng tôi to hay là cô đang muốn cho tất cả mọi người đều biết được đây."



Vô Ưu sững sỡ! Mới hiểu ra được, thì ra hắn vừa cười chính là vì mình đã nói to nội dung trên kia. Bất giác, mặt cô đỏ lên, nói:



"Ai da, rốt cuộc cậu có giúp tôi không hả?"



"Giúp!"



Đường Tiếu thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Vô Ưu xấu hổ đỏ bừng lên liền gật đầu khẳng định. Chỉ có điều, ánh mắt hắn hơi mê man hỏi:



"Bà chị, cô thật sự yên tâm giao tiền cho tôi sao? Phải biết rằng đây là một triệu nha!"



Đường Tiếu tưởng rằng Vô Ưu sẽ sảng khoái mà nói: "Đương nhiên là tin tưởng rồi." Giống như lời người đơn thuần sẽ nói, lại không ngờ Vô Ưu cúi đầu nghiêm túc tự hỏi. . .



Vô Ưu vừa tự hỏi vừa nhìn đánh giá Đường Tiếu từ trên xuống dưới. Đường Tiếu chẳng những không bị hành động này của Vô Ưu làm cho tức giận, mà ngược lại chứng kiến vẻ thành thật như vậy của cô còn cảm thấy âm thầm vui sướng.



"Sao hả? Không muốn để tôi đi nữa sao?"



Đường Tiếu thấy Vô Ưu rút cuộc cũng thu hồi ánh mắt đánh giá của mình lại thì cười hỏi. Vô Ưu nghiêm túc nói:



"Tôi nhìn đi nhìn lại một hồi, cũng không thấy cậu giống người xấu!"



Bản thân tôi!



Đường Tiếu không ngờ Vô Ưu đã nhìn đánh giá mình một hồi lâu lại cho ra một câu như vậy. Hắn liếc mắt xem thường, hỏi:



"Vậy sau đó thì thế nào?"



Vô Ưu nhếch miệng cười, đáp:



"Sau đó tôi vẫn quyết định để cậu đi lấy tiền giúp tôi, nhưng mà, để cho an tâm, cậu đưa chứng minh thư của cậu cho tôi!"



Đường Tiếu bật cười, sau đó nói:



"Bà chị, cô chắc chắn là dạ dày của mình có vấn đề, chứ không phải là não bộ có vấn đề đó chứ?"



"Đường Tiếu!!!"





Vô Ưu nghiến răng nghiến lợi hô tên của hắn, trừng mắt nhìn hắn. Đường Tiếu vội vàng lùi về phía sau hai bước, nhìn Vô Ưu phòng bị, đề phòng Vô Ưu lại hành hung mình lần nữa. Sau khi đã xác định an toàn, hắn mới nói:



"Bà chị, tôi không có chứng minh thư người ta sẽ đưa một triệu cho tôi sao? Cô cho rằng đó là một trăm đồng hả?"



Đúng vậy nha! Có vẻ như có lý!



"Vậy thôi quên đi!"



Một câu nói của Vô Ưu khiến cho lòng Đường Tiếu bỗng nhiên cảm thấy có chút áp lực. Mặc dù vừa rồi khi thấy Vô Ưu dễ dàng tín nhiệm hắn – người xem như không rất quen thuộc như vậy, lại cảm giác được cô sẽ rất nguy hiểm. Nhưng, bây giờ nhìn thấy cô ra sức phòng bị, lại khiến hắn rất khó chịu. Bởi vì, hắn đối xử thật lòng với cô, thế nhưng cô lại nghi ngờ hắn?



Lần đầu tiên, trái tim luôn luôn lạc quan của Đường Tiếu bị nhấp nhô. Một lần nữa hắn lại ý thức được, ở trong lòng hắn, Vô Ưu không có tầm thường như lúc trước hắn vẫn nghĩ!



"Đây!"



Vô Ưu lấy ra thứ gì đó từ dưới chiếc gối đưa cho Đường Tiếu. Đường Tiếu khó hiểu nhìn Vô Ưu hỏi:



"Đây là cái gì?"



Hỏi nhưng tay cũng đồng thời đưa ra nhận. Vô Ưu còn chưa kịp trả lời, hắn đã nhìn rõ đó là gì rồi. Chi phiếu, chi phiếu tiền mặt, một triệu!



"Không phải nói quên đi sao?"



Đường Tiếu nhìn Vô Ưu hỏi, mà Vô Ưu còn lại nói:



"Đúng vậy. Quên đi, tôi không nên hỏi chứng minh thư của cậu!"




Cô nói xong, mở to đôi mắt thuần khiết nhìn hắn hỏi:



"Sao vậy? Có vấn đề gì sao?"



Không, không có!



Đường Tiếu cảm động cười lắc lắc đầu, nhưng lại không nói lên lời.



"Cậu làm sao vậy? Muốn khóc sao?"



Trước ánh mắt vô cùng kích động của Đường Tiếu, Vô Ưu hơi nghi ngờ, vì vậy hỏi thẳng suy nghĩ trong lòng mình. Mới vừa rồi Đường Tiếu còn thấy cảm động, nghe xong câu nói không có chút khéo léo nào của Vô Ưu, hắn cười nói:



"Bà chị ngốc nghếch, cô đoán được rồi đó, là tôi muốn khóc, cô biết tại sao không?" Lúc Đường Tiếu nói những lời này, trong ánh mắt lóe lên tia ranh mãnh!



Không biết!



Vô Ưu lắc lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu. Đường Tiếu nhìn cô dụ hoặc:



"Tôi nói nhỏ cho cô nha."



Đường Tiếu nói, áp sát người vào Vô Ưu, sau đó học theo cô lúc nãy, nói thầm vào tai cô:



"Tôi muốn khóc là bởi vì ngay sau đây thôi tôi sẽ phát tài. Ha ha. . ." Hắn nói xong nhìn Vô Ưu cười.



Mặt hai người rất gần nhau, có thể cảm nhận được rõ ràng hô hấp của đối phương! Đường Tiếu nhìn thấy khuôn mặt Vô Ưu gần trong gang tấc, đột nhiên trống ngập có cảm giác đập nhanh hơn. Lọai cảm giác này làm cho hắn không nhịn được muốn chạy trốn. ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Còn Vô Ưu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Đường Tiếu, bình tĩnh nói:



"Hừ, người xấu sẽ không nói mình là kẻ xấu. Cho nên, hì hì, nhất định là cậu đang trêu tôi!"



Oh oh!



Đường Tiếu nghe Vô Ưu nói thế, cười nói:



"Bà chị, cô đã trở nên thông minh rồi đó!"



Vô Ưu không nhận ra ý Đường Tiếu ám chỉ là trước đây mình ngốc nghếch, còn tưởng người ta thật sự khen mình thông minh, cho nên đắc ý nói:



"Chẳng thế! Đương nhiên là tôi thông minh rồi! " Cô nói xong, nhìn Đường Tiếu cười nói:



"Đừng mọc rễ ở đây nữa, nhanh đi đi." Nói hết câu, còn đưa hai tay định đẩy khuôn mặt tuấn tú của Đường Tiếu ra.



"Khoan đã!"



Đường Tiếu bắt được hai cánh tay của Vô Ưu, khuôn mặt hắn và Vô Ưu đã gần trong gang tấc, Vô Ưu hỏi:



"Lại muốn gì hả?"



Đường Tiếu cười nói:



"Hì hì, tôi muôn hỏi, tôi giúp cô thì được lợi lộc gì hả?"




Lợi lộc?



Vô Ưu nhăn mặt, chun mũi nói:



"Này, cậu lại dám đòi lợi lộc từ tôi? Cậu có lương tâm không hả?"



Đường Tiếu nói không chút khách khí:



"Anh em còn phải tính toán, huống hồ cô với tôi cũng không phải chị em. Không phải sao?" Đường Tiếu nói kiểu cây ngay không sợ chết đứng, không hề nhận ra yêu cầu của mình có chút vô cùng hẹp hòi.



Đồ ki bo bủn xỉn!



Vô Ưu khó chịu nhìn Đường Tiếu, xót xa nói:



"Cậu nói đi, muốn được gì!"



"Uhm. . . Uhm. . . Uhm. . ."



Đường Tiếu nhìn Vô Ưu, giống như đang suy xét thật kỹ, trêu ngươi sự hứng thú của cô, đến khi cô muốn nổi bão rút cuộc hắn cũng mở miệng:



"Hắc hắc, bà chị, cô cho tôi hôn một cái là được!"



Trong lúc Vô Ưu còn đang sững sờ, Đường Tiếu cười cợt nhả tiến tới gần cô…



"Tiểu tử thối, có dũng khí chiếm tiện nghi của lão nương này xem!"



Sau khi Vô Ưu phản ứng kịp, không chút khách khí đưa tay chụp vào mặt Đường Tiếu, dùng sức đẩy khuôn mặt hắn ra. Sau đó bắt đầu gào thét điên cuồng với hắn! Trước cơn bạo lực bất thình lình của Vô Ưu, Đường Tiêu rên lên:



"Bà chị, tôi không dám nữa đâu! Tha mạng nha!"



Trong lúc nhất thời, bên trong phòng bệnh trở nên vô cùng náo nhiệt!



...



Tâm trạng Phương Đông Dạ rất tồi tệ. Anh chưa bao giờ nghĩ cha mình sẽ có thể làm ra loại chuyện như thế này. Giờ đây trái tim anh thật sự đã nguội lạnh rồi. Anh bực bội bước đi, còn chưa vào trong phòng bệnh đã nghe thấy tiếng cười đùa của Vô Ưu và Đường Tiếu, mặt anh càng trở nên âm trầm hơn.



Cửa được đẩy ra, Vô Ưu nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của Phương Đông Dạ mới buông Đường Tiếu đang bị mình điên cuồng bóp cổ ở trên giường ra, còn không quên nói:



"Để xem sau này cậu còn dám không phân biệt lớn nhỏ nữa không."



Trên mặt Đường Tiếu là nụ cười vô cùng rạng rỡ:



"Ha ha, không dám nữa, không dám nữa."



Hắn nói xong, ngẩng đầu liếc nhìn Phương Đông Dạ rồi nói với Vô Ưu:



"Tôi đi trước, lát nữa sẽ quay lại tìm cô!"



"Thế mới phải chứ!"



Vô Ưu nói xong lại thúc giục:




"Đi sớm về sớm, chú ý an toàn!"



Đường Tiếu không có nhiều lời đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi qua người Phương Đông Dạ, ánh mắt lợi hại liếc anh một cái. Trong ánh mắt là sự cảnh cáo, giống như đã đoán được Vô Ưu gặp nguy hiểm nguyên nhân cũng là từ anh.



Trước ánh mắt nghi ngờ của Đường Tiếu, Phương Đông Dạ cũng không đáp lại gì. Anh đi thẳng đến bên người Vô Ưu, dịu dàng nói:



"Đã bị bệnh lại còn gây gổ như vậy. Mau nằm xuống nghỉ đi!"



Vô Ưu cười xấu hổ, sau đó nằm xuống theo lời anh. Phương Đông Dạ không nói thì cô cũng quên mất hiện giờ đang là trong bệnh viện, còn mình là một người bệnh.



Đường Tiếu quay đầu nhìn bọn họ một cái, sau đó không nói gì đi ra ngoài! Có một số việc, bây giờ hắn phải suy xét rồi, nếu không suy ngẫm lại có thể sẽ chậm mất.



...



"Học trưởng Tiếu!"



Đường Tiếu vừa mới ra khỏi thang máy thì nghe thấy tiếng gọi của ai đó khiến cho da đầu hắn tê dại. Hắn vốn tưởng rằng, ra khỏi trường học rồi sẽ không còn nghe thấy cách xưng hộ ngọt ngấy này nữa, không ngờ giờ lại đụng phải. Đường Tiếu thật muốn phớt lờ giọng nói đó cứ đi thẳng về phía trước, nhưng lại không kịp nữa rồi, bởi vì người ta đã đứng trước mặt hắn.



Một cô gái trang điểm lòe loẹt nhìn Đường Tiếu cười vô cùng rạng rỡ:



"Học trưởng Tiếu!"



Từ vẻ mặt của cô ta có thể thấy được, cô ta thật sự rất cao hứng. Đường Tiếu cười cười, sau đó ngượng ngùng hỏi:




"Cô là?"



Không phải là trí nhớ của hắn kém, mà hắn thật sự không nghĩ ra mình đã gặp qua cô gái này. Đối phương nghe thấy hắn nói xong, bất mãn bĩu môi nói:



"Học trưởng Tiếu, người ta là Lý Mễ Mễ, mọi người đều gọi em là Tiểu Mật Mật."



Ặc!



Đường Tiếu nhìn bộ dáng này của cô ta, ngay lập tức đã nhận ra. Là cái cô Lý Mễ Mễ suốt ngày làm nũng đó. Thật sự không ngờ, chỉ có một thời gian không gặp, không chỉ có giọng nói khiến cho người ta không thể chịu nổi, mà ngay cả trang phục cũng như vậy. Đường Tiếu cười đối phó nói:



"Thật trùng hợp nha!"



"Đúng vậy, em cũng cho rằng chúng mình rất có duyên."



Lý Mễ Mễ nói, hai trong mắt tỏa sáng, bộ dáng như thể nhìn thấy bảo bối vậy. Đường Tiếu vội vàng lịch sự cáo biệt:



"Tôi còn có chút việc, phải đi trước đây!" Sau khi nói xong gật đầu giống như định rời đi. Nhưng rõ ràng là Lý Mễ Mễ không dễ bỏ qua cho hắn như vậy. Cô ta vội đuổi theo:



"Ai da, học trưởng Tiếu, người ta thật lâu rồi không gặp anh, lần này vất vả lắm mới có duyên đụng phải, sao có thể không ôn lại chuyện cũ được đây?"



Ôn chuyện?



Bọn họ làm gì có cái giao tình này chứ?



Đối với đề nghị này, trong lòng Đường Tiếu cảm thấy rất không cần thiết, nhưng lại không có cự tuyệt thẳng thừng. Hắn thế nhưng lại có phong độ như vương tử nha. Đường Tiếu dừng bước, nhìn cô ta nói:



"Tôi rất vui khi được gặp học muội, cũng rất muốn ôn lại chuyện cũ với cô, nhưng hiện giờ tôi thật sự không có thời gian. Để hôm nào đi, hôm khác nha, tạm biệt!"



Hắn nói xong, nhanh chân định bỏ chạy, nhưng lại bị Lý Mễ Mễ cầm tay kéo lại.



"Cô?"



Đường Tiếu nhíu mày, trước kia hắn chỉ nghĩ rằng những người con gái như thế này có chút phiền phức, nhưng lại chưa bao cảm thấy không có đủ kiên nhẫn. Có đôi khi nghe thấy tiếng thét chói tai của con gái, nhận được chút quà của mấy cô em học cùng trường lại có thể làm thỏa mãn trái tim đàn ông hư vinh của hắn, nhưng hôm nay lại không giống như vậy, hắn thấy vô cùng chán ghét cái cảm giác bị dây dưa như thế này.



"Học trưởng Tiếu, đừng vô tình như vậy mà. Học trưởng đi rồi, người ta ở lại trường thật sự rất cô đơn đó."



Lý Mễ Mễ giữ Đường Tiếu lại thâm tình nói, đôi mắt được trang điểm tỉ mỉ của cô ta mở to, có vẻ vô cùng tinh xảo nhìn Đường Tiếu. Đường Tiếu thở dài trong lòng, ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc từ người người cô ta tỏa ra, không biết nên xử trí như thế nào mới tốt.



...



Quyến rũ chồng người khác! Không biết xấu hổ!



Y tá Mã Tiểu Doanh đang trong ca trực, sau khi nhìn thấy Đường Tiếu bị người ta dây dưa, trong mắt hiện lên tia lửa giận, nhưng lúc này đang trong giờ làm nên cô cũng khó mà lên tiếng được. Cô không thể làm gì khác hơn đành ở một bên mà tức giận. Thế nhưng cô gái kia càng ngày càng quá phận, lại cứ thế lôi kéo người ta, thiếu mỗi điều là nhảy vào ôm ấp! Đúng là sỉ nhục phụ nữ mà! Cho dù trên thế giới này không có đàn ông thì cũng đâu có thể đi quyến rũ chồng người khác chứ! Quả thực là không thể tha thứ được!



"Tiên sinh, chào ngài. Bà xã của ngài đã đỡ chút nào chưa?"



Mã Tiểu Doanh nhìn Đường Tiếu nói to. Đường Tiếu nghe thấy giọng nói liền xoay người nhìn lại, hắn biết Mã Tiểu Doanh đang giải vây giúp mình, cho nên vội vàng nói:



"Bà xã tôi đã tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn cô y tá đã quan tâm!"



"Không cần khách khí, có vấn đề gì, ngài có thể tìm tôi bất cứ lúc nào!"



Từ trên khuôn mặt trắng bệch của Lý Mễ Mễ, Mã Tiểu Doanh biết mục đích của mình đã đạt được, t mình có thể thành công rút lui rồi, cho nên sau khi lịch sự gật đầu, lại bắt đầu chăm chú vào công việc.



...



"Bà xã? Học trưởng đã kết hôn rồi? Thật thế sao? Chuyện khi nào vậy? Sao em lại không hề biết gì?"



Rõ ràng là Lý Mễ Mễ không thể chấp nhận được cái đả kích xảy ra bất thình lình này. Cô ta hỏi oang oang một đống câu. Đường Tiếu cười đáp:



"Chúng tôi không thích phiền toái nên không thông báo cho mọi người biết. Hy vọng học muội sẽ không để ý."



"Cô ấy tên là gì? Em có biết không?"



Lý Mễ Mễ bĩu môi, ghen ghét hỏi. Đường Tiếu cười lạnh nhạt nói:



"Cô ấy tên Nhạc Vô Ưu. Tôi nghĩ chắc cô không biết cô ấy đâu."



Hắn nói xong, nhìn bộ dạng bị đả kích rõ ràng của Lý Mễ Mễ nói:



"Tôi còn có việc phải đi trước đây. Tạm biệt." Nói xong, xoay người nhanh chân bỏ chạy. Tốc độ của hắn giống như đang sợ người ta sẽ đuổi theo vậy!



"Học trưởng Tiếu, học trưởng Tiếu."



Sau khi Lý Mễ Mễ phản ứng kịp, vội vàng hô lên, nhưng Đường Tiếu đã sớm chạy mất hút, không thấy tăm hơi đâu nữa rồi. . .