Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 41




Lúc này, anh đã chuẩn bị còn tiếp...

"Hiên Viên Liệt!" Cô bỗng nhiên la lên tên anh. Thành công hấp dẫn sự chú ý của anh, Hiên Viên Liệt ngẩng đầu, đồng thời mắt đen nhìn về phía cô...

"Vẩy..." Cô nhấn nước hoa một cái. Mang theo hương nước hoa nhàn nhạt nhất thời tràn ngập chung quanh hai người.

"Cô... Cô..." Mày kiếm anh nhăn lại, lúc ngửi được mùi thơm này, não trầm xuống, ngã xuống bên cạnh cô.

Nước hoa bốn phía tràn ngập, cô mặc dù là đối với mặt Hiên Viên Liệt xịt, chính mình cũng ngửi thấy mùi thơm. Cảm giác được bàn tay của anh còn dừng lại bên trên phòng tuyến cuối cùng cô. Nỗ lực chống đỡ lấy thân thể, muốn đạp anh xuống giường.

Thân thể vừa mới chống một nửa, ách... Không được, cái mê dược này cũng quá mạnh, cô rõ ràng đã dừng hô hấp nhưng vẫn là hút. Không chịu nổi, bỗng nhiên một đầu ngã chổng vó ở trên giường.

Mặt trăng lặng lẽ biến mất, mang đi cái thần bí mà tràn ngập tình.

Ánh nắng sáng sớm, chậm rãi dâng lên.

Sáng sớm, Mộ Miêu Miêu vặn eo bẻ cổ bò đứng lên, đánh răng rửa mặt, vuốt mắt đi đến phòng khách,... Chú đẹp trai đâu? Lăn đến gầm ghế sô pha sao?

Bé chạy qua, nằm sấp trên mặt đất tìm. A, chú đẹp đâu rồi hả? Tìm khắp nơi, cũng không có thấy người.

Kỳ quái...

Bắt lấy tóc, sau cùng mắt to rơi xuống bên trên cửa phòng ngủ của mẹ. Nện bước bước nhỏ đi qua, nhón chân lên mở ra cửa.

Bé rất cẩn thận chỉ đẩy ra một chút.

Trên giường lớn, hai người nằm, người bên cạnh mẹ là... Mộ Miêu Miêu không khỏi hít sâu một hơi, đây không phải là chú đẹp trai sao? Tối hôm qua... Mẹ cùng chú đẹp trai ngủ cùng một chỗ?

Cái đầu nhỏ chuyển chuyển, chỉ muốn đến ngắm một cái, chỉ ý tứ này sao?

Con mắt chuyển, thân thể bé co rụt lại, nhếch miệng lên hì hì cười, nhanh đóng cửa. Sau đó nhảy lên bổ nhào vào trên ghế sofa.

Sáng sớm ánh nắng nhu hòa, sau giờ ngọ ánh mặt trời lên cao. Trên giường lớn mí mắt Tiêu Tiêu nhảy lên. Đầu thật nặng, miễn cưỡng trở mình, chân dài trực tiếp nện vào vật đồ.

Cái gì? Bất quá dạng này ôm thật thoải mái cũng rất thích hợp nha. Chân sau đặt ở trên thân Hiên Viên Liệt, tay cũng ôm anh. Vì tìm kiếm vị trí thoải mái hơn, còn hướng trên thân anh cọ xát.

"A..." Một tiếng nam tính đè nén kêu rên. Anh bị thân thể mềm mại trong ngực giày vò, mở hai mắt ra.

Ánh mặt trời chói mắt, khi mắt đen mở ra, anh rủ con ngươi xuống, cô như một con bạch tuộc ôm anh, đầu chôn vào trong ngực anh.

Hai người thân thể dán thật chặt cùng một chỗ.

"Cái yêu tinh này..." Anh buồn buồn hừ một tiếng, nâng tay lên, phủ lên đầu tóc Tiêu Tiêu rối bời, nhìn gương mặt cô tinh xảo.

Ngón tay anh vuốt ve, để cho cô cảm giác khuôn mặt ngứa, đặc biệt là lỗ tai.

"Ừm..." Không vui hừ, mở to mắt.

"Tối hôm qua ngủ dễ chịu sao?" Thanh âm anh truyền đến.

Tiêu Tiêu lập tức mở to hai mắt, trừng anh, lại cúi đầu nhìn chính mình, lại còn ôm anh! Dưới ý thức phản ứng, cô một chân đá văng anh.

"Anh, anh, anh..." Thanh âm run rẩy gần như sắp muốn nói không ra lời.

"Cô cảm thấy, chúng ta không phải nên tiếp tục chuyện tối ngày hôm qua." Anh nghiêng thân thể, một tay dựa vào thân thể, người phụ nữ này vậy mà đối với anh dùng mê dược, anh kìm nén đến hỏa, luôn không có phóng thích.

Tiêu Tiêu đứng lên: "Hiên Viên Liệt, bên cạnh anh nhiều phụ nữ như vậy, tội gì muốn làm khó tôi một người mẹ mang theo đứa nhỏ. Tôi cũng không muốn cùng ngài chơi trò chơi. Xin nhớ kỹ, tôi đã là mẹ trẻ con rồi!" Cô nỗ lực trấn định lại, chết cũng không muốn chuyện tối ngày hôm qua. Nhìn mê hương trên giường, cô quay người đến trong tủ treo quần áo tìm quần áo, cầm đi ra cửa.

"Mẹ, mẹ đã dậy rồi." Miêu Miêu trên ghế sofa nhảy đứng lên.

Chỉ gặp mẹ đen mặt, trực tiếp tiến vào trong căn phòng nhỏ của bé. Miêu Miêu hiếu kỳ nhảy xuống, chui vào trong phòng ngủ của mẹ. Nhìn chú trên giường.

Nha!

Làm sao chú đẹp trai cũng đen mặt.

Thật đáng sợ nha...

Tranh thủ thời gian, bé lập tức đóng cửa, tránh về trong đại sảnh.

Hồi lâu, mẹ từ phòng nhỏ chạy ra, chú cũng từ phòng ở giữa đi tới. Miêu Miêu co lại ở trên ghế sofa, ông Thượng Đế, chị Quan Âm, nhanh cứu cháu đi. Mặt mẹ cùng chú đều đã từ đen biến thành xanh rồi.

"Lạp lạp lạp á..." Chuông điện thoại Hiên Viên Liệt vang lên.

Phá vỡ một phần yên tĩnh đáng sợ. Tiêu Tiêu cũng không để ý đến anh, đi đến trước mặt Miêu Miêu: "Miêu Miêu đói bụng sao?"

"Con đã tìm đồ nhét đầy bao tử rồi." Miêu Miêu che che bụng nhỏ.

Hai mẹ con nói xong, Hiên Viên Liệt đã treo điện thoại.

Tiêu Tiêu mới nhìn qua: "Tôi còn kỳ nghỉ hai ngày, hai ngày nữa tôi sẽ chủ động qua bên kia." Thanh âm của cô đã phai nhạt đi.

Mắt đen uyển chuyển, Hiên Viên Liệt vuốt vuốt điện thoại di động: "Cô khẳng định muốn tiếp tục nghỉ ngơi, không cùng tôi trở về sao?"

Nhìn tròng mắt của anh, Tiêu Tiêu cảm thấy có cái gì không đúng, chẳng lẽ trong điện thoại nói cái gì: "Điện thoại đánh tới, nói gì không?"

Người phụ nữ thông minh, khóe miệng của anh cong lên: "Trong bảy người, có một người thanh tỉnh."

Đơn giản một câu, Tiêu Tiêu lập tức có tinh thần: "Tôi biết rồi. Nghỉ ngơi kết thúc." Bảy sát thủ, đã có người tỉnh, như vậy thì từ trong miệng sát thủ có thể có tin tức người chủ mưu rồi!

"Mẹ, con cũng muốn đi." Miêu Miêu bắt lấy ống tay áo Tiêu Tiêu.

Không đợi Tiêu Tiêu mở miệng nói chuyện, chỉ thấy Hiên Viên Liệt đi tới, một tay túm Miêu Miêu gánh trên bờ vai: "Đi thôi."

Trong trạch viện Hiên Viên Liệt, Miêu Miêu lưu tại trong biệt thự, phân phó người làm nữ chăm sóc. Cùng Tiêu Tiêu đi xuống nhà tù lòng đất. Trên đường đi, Tiêu Tiêu đều ý thức rời xa Hiên Viên Liệt, tránh cùng anh tiếp xúc nhiều. Đại khái vẫn là không cách nào từ chuyện tối ngày hôm qua thong thả lại.

Mắt đen khi thì rơi xuống trên thân cô, cái người phụ nữ đáng chết này, vậy mà cố ý rời xa anh!

Hai người rất nhanh tới đến nhà giam giữ sát thủ.

Đi vào.

Hai người làm nữ trông coi trong nháy mắt quỳ ngược lại mặt đất: "Chủ nhân."

Ánh mắt Tiêu Tiêu lóe lên nghi hoặc, bình thường những người làm nữ gặp Hiên Viên Liệt cũng sẽ không lễ lớn như vậy. Này làm sao rồi hả? Trong lòng nổi lên một tia dự cảm không tốt.

"Làm sao rồi?" Mày kiếm nhíu chặt, cũng cảm thấy không thích hợp.

" Sát thủ tỉnh lại, chết, chết rồi!"

"Chuyện gì xảy ra?"

"Không biết, sau khi tỉnh lại, chúng tôi hỏi vài câu, anh ta chết rồi." Người làm nữ nghĩ mà sợ lắc, ánh mắt nhìn về phía sát thủ chết đi.

Tiêu Tiêu dạo bước, cầm khuôn mặt sát thủ chết lên, sắc mặt đỏ bừng, bờ môi biến thành màu đen: "Trúng độc, là trúng độc chết!"

Kỳ quái, hai tay hai chân sát thủ còn bị xích sắt khóa lại, làm sao lại trúng độc? Anh căn bản không có biện pháp uống thuốc độc mới đúng? Ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía người làm nữ.