Thời gian nhanh chóng trôi mau, thoáng đó đã qua một tháng.
Lại tới kỳ tốt nghiệp mỗi năm một lần, những sinh viên năm tư chuẩn bị bước lên con đường mới xuất phát đến mục tiêu tiếp theo; khắp sân trường đều tràn ngập bầu không khí chia tay quyến luyến. Từ khi tài chính của hạng mục mới được gửi tới, lần thầu này giữ Kỳ Thuật với công ty nước ngoài hợp tác rất bền vững, tất cả đều phát triển theo hướng tích cực.
Được đối tác bên Mỹ thành ý mời, cuối cùng thời điểm xuất phát sang Mỹ của Nghiêm Dịch đã tới. Có điều, lúc này Quan An Tĩnh lại bận rộn đến thời gian ưu tư cũng không còn. Giống như tất cả sinh viên năm ba khác, ngày Nghiêm Dịch đi, Quan An Tĩnh phải trải qua kỳ thi tối tăm không ánh sáng. Phòng ngủ cùng thư viện, hai nơi này tạo thành một đường thẳng vạch ra lộ tuyến phải đi mỗi ngày, quả thực mệt như cầy sấy vậy.
“Lão đại, hôm nay chị dâu không tới tiễn anh à?”
“Chị dâu còn phải thi, chú đừng đâm vào chỗ đau của lão đại!”
“Dừng! Các chú thì biết gì, có biết cái gọi là tiểu biệt thắng tân hôn không?”
Trong sảnh chờ ở sân bay, Nghiêm Dịch lẻ loi cầm vali khiến mấy tên đồng nghiệp thấy lạ, không nhịn được mà ghẹo anh.
Suốt cả quá trình Nghiêm Dịch đều mỉm cười không lên tiếng.
Khảo sát một tuần, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Nếu không phải ai đó phải thi thì ra sao cũng phải gặp mặt một lần anh mới yên lòng lên đường. Nhưng nói ngược lại, hôm qua đưa em ấy về trường muộn như vậy, không biết hôm nay có bị ảnh hưởng gì không?
Đang nghĩ ngợi đây đó, không biết có phải do tấm lòng của hai người đang yêu kết nối với nhau không mà điện thoại lại đỗ chuông. Nghiêm Dịch lấy ra xem, quả nhiên là tin nhắn đến từ Quan An Tĩnh.
Quan An Tĩnh: lên đường bình an : )
Nhìn tên người gửi, khóe môi nam thần hơi vểnh. Nghĩ nghĩ, Nghiêm Dịch lại bấm di động: em sẽ chờ anh chứ?
Quan An Tĩnh: sẽ.
Nghiêm Dịch: hãy chờ anh một tháng.
Quan An Tĩnh: không.
Nghiêm Dịch: ?
Tin trả lời nhanh chóng được gửi tới, trên màn hình hiển thị hai chữ rất đơn giản: mãi mãi.