Lúc Quan An Tĩnh bước ra khỏi phòng khám của bác sĩ Hoàng thì phát hiện trên hành lang chỉ còn lại một mình Nghiêm Dịch.
Nam thần đi tới trước mặt cô, nét mặt vẫn nghiêm túc như trước: “Sao rồi?”
Quan An Tĩnh lắc đầu, tâm tư thì phiêu phiêu. Biểu cảm vừa rồi của Nghiêm Dịch khiến cô thấy hơi thụ sủng nhược kinh, hơn nữa lúc này anh còn hỏi câu đó, chẳng hiểu vì sao trong đầu lại đột ngột nhớ lại một tình tiết trong phim đài TVB: nữ trư bị thương, nam trúc mã lo lắng bồi hồi ở cửa ra vào phòng cấp cứu… bác sĩ mặc áo blue trắng với nét mặt nghiêm túc bước tới, nam trúc mã lòng nóng như lửa đốt xông tới, còn miệng thì nói lời kịch tương tự như Nghiêm Dịch.
Thế nhưng cô… vốn chẳng phải là nữ trư nha. Tuy cô từng nghĩ tới chuyện không thiết thực như vậy nhưng cũng chính ngay lúc đó nó bị cô đá văng mất tiêu. Nhưng hiện tại sao nam thần lại…
Đừng suy nghĩ nhiều, đừng suy nghĩ nhiều, đừng suy nghĩ nhiều… Quan An Tĩnh mặc niệm một trăm lần.
Nghiêm Dịch thấy hai gò má của cô ửng hồng còn cho rằng đang nhịn đau không muốn nói. Thành thử không kiềm chế được mà bước tới một bước, nhẹ nhàng đưa tay đỡ lấy cô.
“Bây giờ còn đau hả?” Ánh mắt của nam thần cực kỳ dịu dàng.
Chỉ chạm nhẹ thôi nhưng Quan An Tĩnh lập tức hồn về chỗ cũ, tỉnh táo lại, liên tục nói hơn mười tiếng “không còn.”
Nhìn dáng vẻ vội vàng lúng túng có chút ngốc của cô, Nghiêm Dịch nhướng mày cười: “Không còn thì tốt rồi. Chiều nay em còn tiết, chúng ta về thôi.”
“Khoan đã.” Quan An Tĩnh gọi nam thần: “Trước khi về, em muốn tới cám ơn… ách, cô cô…”
Nam thần quay đầu lại nở một nụ cười điên đảo chúng sinh, đáp ứng: “Được.”
**
Lúc hai người trở lại phòng khám của Nghiêm Khả Khiết lần nữa thì trong phòng nhiều hơn một người.
“Xin lỗi, không quấy rầy cuộc trò chuyện của các vị chứ?”
“Ớ, không có, vào đi.” Nghiêm Khả Khiết vừa mời Nghiêm Dịch cùng Quan An Tĩnh vào vừa giới thiệu với người đàn ông trung niên ở đối diện: “Viện trưởng Du, đây là cháu trai Nghiêm Dịch của tôi, còn đây là bạn của cháu nó.”
“Chào Du viện trưởng.”
“Chào Du viện trưởng.”
“Ngoan ngoan, ngồi, mau ngồi.” Viện trưởng Du thoạt nhìn rất hiền lành, khi mỉm cười rất có sức lôi cuốn: “Thật trùng hợp, vừa rồi còn nói chuyện về cháu, chớp mắt đó đã gặp được rồi.”
Quan An Tĩnh vốn chỉ muốn nói câu cám ơn với Nghiêm Khả Khiết nhưng không ngờ lại gặp được nhân vật bự ở bệnh viện. Hơn nữa nghe giọng điệu của viện trưởng đây thì dường như có quen biết với nam thần. Điều này khiến cô bắt đầu rối rắm, ngồi cứng nhắc trên salon, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút nhỏ.
Nghiêm Khả Khiết tiếp lời: “Tiểu Dịch, cô nghe viện trưởng Du nói Kỳ Thuật các cháu đang phát triển chương trình chẩn bệnh thông minh cho bệnh viện cô đây? Sao chuyện lớn như vậy mà cháu lại không nói cho cô cô. Cháu có tham gia dự án này không?”
Nghiêm Dịch mỉm cười gật đầu: “Vừa mới ký hợp đồng đầu tuần này, hiện tại chỉ mới có ý tưởng tổng quan. Có rất nhiều chi tiết vẫn chưa xác định. Chờ sau khi lập trình xong còn phải nghe qua một vài ý kiến của nhân viên chuyên nghiệp mấy cô nữa.”
“Là vậy cũng phải nói cho cô biết trước một tiếng. Thằng oắt cháu chẳng chịu nói gì với cô cô cả.” Tuy rằng Nghiêm Khả Khiết nói giọng trách cứ nhưng ít nhiều gì vẫn toát ra một chút tự hào về Nghiêm Dịch: “Nếu như hôm nay viện trưởng Du không nói thì cô còn chưa biết đó.”
“Trước khi chưa được ký duyệt chính thức thì chưa công bố được, vì vậy cháu cũng không dám nói lung tung. Bây giờ viện trưởng Du đã đồng ý thì cháu có thể yên tâm tuyên bố tin tức này.” Nghiêm Dịch vẫn không chút hoang mang, hai vị trưởng bối đều mỉm cười tán dương: “May mà có viện trưởng Du nên mới có thể bắt đầu dự án này. Nếu không có sự tín nhiệm của ngài dành cho chúng tôi thì Kỳ Thuật cũng không có được hợp đồng lần này.”
Viện trưởng Du rất ưa thích người thanh niên tướng mạo anh tuấn, ăn nói khéo léo có chừng mực, cười rất hiền lành: “Hệ thống tự động chẩn bệnh là một thứ rất tiên tiến, ngoại trừ giao cho những người trẻ tuổi vừa sáng tạo vừa có năng lực như các cháu thì tôi cho rằng không ai có thể thích hợp hơn được nữa. Bác sĩ Nghiêm, đứa cháu này của cô thật ghê gớm. Tuổi còn nhỏ mà đã là trung tâm ở công ty rồi. Lần trước tôi đi đại học F tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường, viện trưởng Tôn cũng từng khen cháu.”
Từ nhỏ tới lớn, Nghiêm Dịch đã nhận được vô số lời khen ngợi nhưng đối với sự khen ngợi của viện trưởng Du, anh vẫn giữ tác phong khiêm tốn: “Viện trưởng quá khen rồi, là Kỳ Thuật biết dạy nhân viên.”
Bọn họ lại tiếp tục nói chuyện với nhau, còn nhắc tới một chút vấn đề chuyên nghiệp về y học cùng hệ thống tự động chẩn bệnh. Quan An Tĩnh đều có hiểu biết ít về hai vấn đề này nên thực sự giống như người dốt nghe đọc sách trời. Chẳng qua cô vẫn nhạy bén nắm bắt được — “Du”, họ này không thường thấy, mà vị viện trưởng này thì dường như có hơi quen mặt.
Suy đoán của Quan An Tĩnh đã được Nghiêm Dịch xác thực trên đường về.
“Viện trưởng Du là ba của Du Hiểu Hạm.”
Quan An Tĩnh lén nghĩ — quả nhiên.
Hệ thống tự động chẩn bệnh, vừa nghe là biết đây chẳng phải là dự án nhỏ. Giao cho công ty nhỏ có kinh nghiệm non trẻ như Kỳ Thuật sẽ chịu rất nhiều áp lực. Mà người ta lại là bệnh viện top 3, muốn tiền có tiền, muốn người có người, tại sao lại cam tâm tình nguyện giao việc phát triển cho Kỳ Thuật chứ? Trừ phi…
Nghiêm Dịch vừa lái xe vừa tiếp tục nói: “Dự án này có thể lọt vào tay của bọn anh có phần lớn nguyên nhân là do con gái của ông ấy đang thực tập ở Kỳ Thuật. Thế nhưng bọn anh nhất định sẽ dốc hết sức mình hoàn thành, lấy thực lực để giành tiếng nói.”
Trong chiếc xe kín mít, âm thanh của nam thần không vang dội nhưng hết sức kiên định. Quan An Tĩnh ngồi ở ghế phụ lái có thể nhìn thấy đường cong mềm mại ở một bên mặt của anh, có thể cảm nhận được lòng nhiệt huyết cùng sự đắc ý của anh. Quan An Tĩnh không hiểu chuyện làm ăn lắm nhưng 100% tin tưởng vào năng lực của nam thần.
“Ừ, em tin.” Nghiêm Dịch nói anh có thể làm được, cô sẽ tin.
“Chỉ với một câu nói của anh?”
“Với…” Quan An Tĩnh suy nghĩ: “Với lòng tin mà em dành cho anh.” (*Emily: mập mờ quá, gian tình quá)
Nghiêm Dịch mỉm cười: “Được, anh sẽ cố gắng để không khiến em phải thất vọng.”
Quan An Tĩnh không hiểu thấu ý tứ trong lời nói của nam thần mà trái lại hỏi: “Phải rồi, sư huynh, Du Hiểu Hạm, chị ấy đang làm gì trong Kỳ Thuật vậy?”
“Về mặt nhân sự thì anh không rõ lắm. Em quen với cô ấy hả?”
Bị nam thần hỏi như vậy làm Quan An Tĩnh nhớ tới tình hình gặp mặt hoa hậu giảng đường lần trước ở bệnh viện, người ta ngay cả cô là ai cũng chẳng biết thì sao cô dám nói quen chứ. Quan An Tĩnh lắc đầu: “Không quen… chỉ biết nhau khi tham gia thi đấu thôi. Hơn nữa, chị ấy nổi danh như vậy, mọi người ai mà không biết chị.”
“Là thi đấu lễ nghi hả?”
“Ơ, anh cũng biết giải thi đấu lễ nghi hả?” Quan An Tĩnh cảm thấy rất lạ, cuộc thi “chọn sắc đẹp” chẳng có cân nặng như thế, cô vốn tưởng rằng nam thần đại nhân xem thường không thèm quan tâm!
“Đương nhiên.” Nghiêm Dịch bẻ tay lái, vững vàng rẽ cua, nói rành rẽ từng chữ một: “Anh không chỉ biết, trận đấu năm trước anh còn tới xem.”
Còn… xem…
Câu nói của Nghiêm Dịch đảo quanh trong đầu Quan An Tĩnh, cô im bặt thật lâu sau mới ấp úng lặp lại: “Thi đấu….? Sư huynh nói trận đấu năm trước anh có tới xem hả?” Là một tuyển thủ dự thi bị ép buộc, Quan An Tĩnh chỉ có thể dùng câu nói nghĩ lại mà ghê để hồi tưởng…
“Ừ, anh có xem.” Nghiêm Dịch khẳng định lần nữa.