Mê Muội Vì Em - Mộc Tuỳ Phong

Chương 5: Yêu nghiệt




Những chiếc lá của mùa hè vẫn còn đang đâm chồi, bên sông Hoàng Phố Thượng Hải là những ngọn đèn kiểu cổ thẳng tắp.

Làn gió lạnh thổi qua sông phản chiếu sự u ám của bờ bên kia, nơi đây sẽ sớm là bình minh rạng rỡ.

Trong số những tòa nhà còn sót lại từ thế kỷ trước, Bound18 chắc chắn là bắt mắt nhất mà cũng bình thường nhất. Thẩm Trác Di đỡ Hoa Hi Mạt lẳng lặng bước nhanh trên con đường lát đá xanh. Đèn đường in bóng hai người kéo dài dưới đất.

Hoa Hi Mạt dường như đã không còn là con người trước đây của cô, đôi khi ánh mắt cô mơ hồ cố gắng quan sát người đang đỡ mình, Thẩm Trác Di. Người kia hình như không có biểu hiện dị thường, trái lại rất bình thản thong dong xem đây như chuyện thường tình.

"Cô không sợ tôi sao?" Hoa Hi Mạt yếu ớt mở miệng.

"Sợ cái gì?" Thẩm Trác Di miễn cưỡng nở nụ cười: "Sợ cô ăn thịt tôi hả? Vậy là cô quá xem thường tôi rồi. Thẩm Trác Di tôi ân trả nghĩa đền, tôi biết cô đã cứu tôi trong lúc nguy nan, giờ là lúc để tôi báo đáp, đó chính là đạo lý.". Cô quay đầu nhìn cánh chim đen trên lưng Hoa Hi Mạt, nhướng mày cười, hỏi: "Có điều, nói đi cũng phải nói lại cô chính là người chim trong truyền thuyết đó sao?"

"Phì..." Hoa Hi Mạt bật cười, trong tình trạng như hiện giờ cô không nên nói gì cả. Bình thường vào những ngày trăng khuyết, hình dáng thật của cô sẽ lộ diện. Mấy năm trước ở nước ngoài, cô bất cẩn để lộ chân thân gây ra họa sát thân, đến bây giờ hình như đám người kia vẫn còn tìm kiếm cô, không thể không cẩn thận.

Nghĩ đến đây, Hoa Hi Mạt đưa tay ra, bàn tay với những móng đen dài sắc nhọn, đủ để giết người trong nháy mắt. Cô tóm lấy cổ Thẩm Trác Di hỏi: "Cô là ai? Tại sao không sợ tôi? Ai phái cô đến đây?"

Thẩm Trác Di có thể cảm nhận được sát khí trong ánh mắt người kia, cái lạnh trên cổ khiến cô run lên, lần này thực sự có chút hối hận sao không bỏ cô ấy lại rồi chạy đi. Nếu là người bình thường khi nhìn thấy bộ dạng quỷ không ra quỷ đó ắt hẳn sẽ vắt chân lên cổ mà chạy. Nhưng cô không đành lòng, bởi người cô nhìn thấy nơi cuối con hẻm đó rõ ràng đã sức cùng lực kiệt.

Chẳng lẽ biến thân là thời điểm yếu ớt nhất?

"Trả lời tôi, tại sao?" Hoa Hi Mạt ấn móng tay vào cổ Thẩm Trác Di, những giọt máu đỏ rỉ ra.

Nhìn thấy những giọt máu này, ánh mắt Hoa Hi Mạt trở nên hoảng hốt, con ngươi màu tím co rút lại, trên mặt hiện lên vẻ tham lam.

"Tôi cứu cô bởi cô chính là ân nhân của tôi, chỉ có vậy thôi. Nếu cô không tin thì tôi lập tức đi ngay hoặc là cô giết tôi luôn cũng được." Thẩm Trác Di không biết lấy dũng khí từ đâu, chỉ cảm thấy bản thân bị đổ oan là một chuyện hết sức đau lòng, nhất là khi bị đổ oan trước mặt con người này. Có lẽ vì vậy nên cô mới có dũng khí nói ra những lời đó. Đổi lại lúc bình thường cô đã sớm tè ra quần rồi.

Hoa Hi Mạt bị những lời kia dọa đến kinh sợ, lập tức thu tay về, tận lực bình tĩnh lại.

Cũng đúng, nếu cô gái này thuộc tổ chức kia thì sao không sớm tóm cổ cô, còn giúp đưa cô về nhà làm gì. Nghĩ đến đây nội tâm Hoa Hi Mạt thoáng yên tĩnh lại. "Cô đi đi." Hoa Hi Mạt đẩy Thẩm Trác Di: "Đi mau bằng không tôi không biết được chuyện gì sẽ xảy ra đâu."

"Tôi không đi." Thẩm Trác Di bắt đầu quật cường.

"Cô..." Hoa Hi Mạt giận dữ sợ bản thân sẽ gây ra thương tổn cho đối phương. Trăng khuyết là thời điểm cơ thể cô suy yếu nhất, không chỉ hình dạng bị biến đổi mà còn xuất hiện những ham muốn kì dị. Đặc biệt là muốn hấp thụ máu người, nhưng đặc điểm này lại có nét không giống với ma cà rồng phương Tây, đó là vì cô chỉ thích màu đỏ tươi - Huyết sắc tố.

Trong đầu đột nhiên hiện lên một suy nghĩ, Hoa Hi Mạt cứ thế hướng đến cái cổ của Thẩm Trác Di. Thẩm Trác Di bị động tác của Hoa Hi Mạt hù dọa. Cô ấy... Cô ấy đang liếm vết thương của cô?!

Một loại xúc cảm lành lạnh tràn ra phía cổ, Thẩm Trác Di đỡ lấy vai của Hoa Hi Mạt nhưng tay không còn chút sức lực. Rất muốn đẩy cô ấy ra nhưng lại không khống chế được cơ thể mình.

Mình... Mình làm sao vậy?

Linh hồn giống như bị tẩy sạch, trong đầu Thẩm Trác Di xuất hiện ảo giác. Tựa hồ như có khói lửa đang cháy lên trong cô, ánh mắt mơ hồ, trên trán máu chảy ồ ạt càng làm chắn tầm mắt. Cô đưa tay ra, cách đó không xa một bóng người đang chạy nhanh đến, một tiếng nổ vang lên, bóng người kia hoàn toàn biến mất.

"Hoa Đoan Y..."

Hoa Hi Mạt ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn người đối diện, có phải Thẩm Trác Di đang gọi cái tên đó, cái tên mà cô đã từng dùng.

"Cô nói cái gì?"

"Đến cuối cùng cô vẫn không đành lòng hại tôi." Thẩm Trác Di nở nụ cười, cô xác định vừa rồi chỉ là màn hù dọa của Hoa Hi Mạt, cô ấy nhất định sẽ không giết người diệt khẩu: "Cô có thể tháo mặt nạ ra không?".

"Không." Hoa Hi Mạt nghi ngại nhìn người kia: "Cô cõng tôi về nhà đi.", ngẩng đầu nhìn trăng, thầm nghĩ nếu bản thân không thể tự đi về, chi bằng để người kia giúp cũng được.

Huống hồ... Hoa Hi Mạt nghi hoặc quan sát Thẩm Trác Di một chút.

Huống hồ cô cũng muốn điều tra xem vì sao người này biết Hoa Đoan Y, không lẽ cô ấy chính là...

"Nữ hiệp, cô có thể đừng đứng như vậy được không." Thẩm Trác Di đặt tách trà nóng trong tay xuống. Từ lúc cô đỡ Hoa Hi Mạt về, cô ấy chỉ đứng bên cửa sổ, lẳng lặng ngắm nhìn sông Hoàng Phố.

Bóng lưng cô độc, mái tóc tuy hơi lộn xộn nhưng lại có nét phóng khoáng theo gió bay lên. Đôi cánh màu đen nằm gọn đằng sau nhìn như một thứ sủng vật. Nhìn từ phía sau lưng, Thẩm Trác Di cảm thấy người này như đang hóa trang thành yêu nữ trong vũ hội, bên ngoài có vẻ thần bí, bên trong lại tràn đầy sự mê hoặc.

Nếu như cô là một người đàn ông, dù mai có chết thì đêm nay cũng nhất định ở lại bên người con gái ấy. Thật là yêu nghiệt - Thẩm Trác Di nói thầm trong lòng.

"Cô nói cái gì?" Hoa Hi Mạt quay người lại, đôi mắt sáng ngời nhìn Thẩm Trác Di cứ như thể nghe được tiếng lòng của người kia vậy, tùy ý và cởi mở.

"Cô uống nước đi." Thẩm Trác Di thấp giọng trả lời, nhưng trong lòng lại rất hỗn loạn, lẽ nào cô ấy biết thuật Đọc Tâm.

"Tôi không uống." Hoa Hi Mạt lạnh lùng từ chối, quay lại trạng thái ban đầu, tiếp tục trầm mặc.

Thẩm Trác Di tự chuốc lấy xấu hổ, nhưng chỉ có thể phẫn nộ ngồi yên vị trên ghế salon. Cô bỗng ngửi thấy trong không khí có một loại mùi hương, rất quen, rất giống với hương thơm cô đã ngửi thấy trên chuyến tàu Hoàng Gia kia. Điều này làm cô nhớ đến cô gái đã đẩy cô xuống biển, cô gái đó không biết tốt xấu thế nào, nhưng nội tâm thật độc ác.

Tay siết thành nắm đấm.

Gay rồi, đêm nay không có gì để làm, ngày mai tạp chí sẽ không thể hoàn thiện. Nghĩ đến đây Thẩm Trác Di đứng ngồi không yên, cầm lấy áo khoác vốn định cáo từ Hoa Hi Mạt, nào ngờ vừa quay đầu liền thấy Hoa Hi Mạt ở ngay bên cạnh cô.

"Cô..." Thẩm Trác Di bị dọa suýt nữa nhảy lên: "Cô ở đây từ lúc nào vậy?" Đôi mắt đối diện với đồng tử màu tím, con ngươi choáng váng, tim đập nhanh, thần hồn có chút điên đảo. Khoảng cách này thực có phần nguy hiểm quá rồi, đều là con gái nhưng cô không có cách nào khống chế bản thân.

"Cô tránh xa tôi ra một chút..." Thẩm Trác Di như muốn cầu xin, lời còn chưa nói hết đã bị ai kia chặn miệng, chỉ còn lại cảm giác của một đôi môi mềm đang phủ lên môi cô.

Thời khắc cuối cùng lại nói ra một cái tên: "Triều Tịch..."