Kể từ ngày Hoa Hi Mạt vô ý đùa giỡn buông ra một câu “lấy thân báo đáp” Thẩm Trác Di sau đó đều như muốn tránh mặt cô. Hoa Hi Mạt nhận ra được điều ấy, tinh thần có chút sa sút song mấy ngày gần đây bận đến tối mắt tối mũi tình trạng đó chuyển thành hai người chỉ cần ngầm hiểu ý nhau không cần giáp mặt.
Cũng được, như thế cũng không tệ.
Hoa Hi Mạt nhấp một ngụm rượu đỏ, xa xa thấy một tên con trai đang trò chuyện vui vẻ với Thẩm Trác Di. Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, đi đôi giày cao gót khoảng chừng 5 cm, tóc búi sau gáy, tràn đầy nữ tính.
Hoa Hi Mạt nở nụ cười.
Không ngờ đối phương khi vận một thân dạ phục lại có sức hấp dẫn đến vậy.
“Tiểu thư, lát nữa có thể mời cô nhảy với tôi một bài không?” Một người đàn ông trung niên với cử chỉ tao nhã đi tới, ông ta để râu hai bên dáng dấp lại mang chút đáng yêu.
“Được” Hoa Hi Mạt lễ phép cười, gật đầu nói.
“Bạn của tiểu thư đâu?” Người kia liếc mắt bốn phía chung quanh thật không thấy ai có thể xứng với người trước mắt này.
“Chắc là chạy đi đâu đó rồi.” Hoa Hi Mạt xoay người đi tới trước bàn để đồ ăn nhìn ngắm một chút sau đó cầm một chiếc đĩa định lấy một miếng bánh hoa quả.
Một cánh tay đưa ra không biết là hữu ý hay vô ý đụng đến làn da trắng mịn của cô, quay đầu nhìn lại thì ra là người đàn ông trung niên vừa mới tới.
“Tình nguyện cống hiến vì tiểu thư.” Người kia nhìn Hoa Hi Mạt cười híp mắt.
Hoa Hi Mạt hơi co tay lại đặt ra sau lưng vẫn mỉm cười lễ phép nhưng trong lòng thực chán ngấy tên sắc lang trước mặt rồi. Cánh tay để sau lưng hơi vẩy vẩy: Có khi nào sẽ lây bệnh truyền nhiễm từ lão không?
“Xin lỗi tiên sinh, vị tiểu thư này là bạn của tôi, vì lẽ đó lát nữa khúc vũ kia cô ấy có khả năng sẽ không thể cùng ngài nhảy được. Bánh trái cây cũng không phiền ngài lấy hộ nữa.” Thẩm Trác Di không biết từ khi nào từ góc phòng chạy tới kéo Hoa Hi Mạt về phía sau mình.
Sắc lang đúng là đâu đâu cũng có...
“Nhưng vị tiểu thư kia đã...” Người kia vẫn không dễ dàng bỏ qua.
“Thật sao?” Thẩm Trác Di quay đầu liếc Hoa Hi Mạt một cái, tràn đầy sát khí, người sau né tránh ánh mắt của cô, không trả lời.
Mình sơ ý quá, hừm.
“Tiểu thư, cô...” Đối phương dường như muốn nói gì nhưng lại thôi.
“Được rồi, Leo. Coi như ông nể mặt Triều Hề Nhiên tôi, bỏ qua cho khách của tôi có được không?” Triều Hề Nhiên một thân váy đen, tóc xoăn nhẹ buông tùy ý trên vai, đôi mắt màu hoa hồng đậm, trên cổ đeo dây chuyền bạc lấp lánh, thong dong bước về phía này.
Cô nhìn Thẩm Trác Di và Hoa Hi Mạt một chút rồi nghiêng đầu khoác tay lên vai người đàn ông kia, dáng vẻ hết sức ủy mị”Cùng lắm lát nữa tôi sẽ cho một đệ nhất mỹ nhân cùng ông nhảy là được chứ gì?” Cô hơi chớp mắt
Leo lại nhìn Hoa Hi Mạt một chút quay đầu về Triều Hề Nhiên nói “Tất nhiên là phải nể mặt đại tiểu thư rồi. Vậy được, lát nữa sẽ chờ hồng phúc của đại tiểu thư”.
“Được” Triều Hề Nhiên giơ tay ấn nhẹ vào má ông ta, ông ta rất hài lòng rời đi.
“Nếu như tôi không lầm, ông ta là người ở cùng phòng với cô hôm đó trên tàu Hoàng gia” Hoa Hi Mạt nhìn bóng lưng vừa rời đi hồi lâu mới quay lại nói chuyện cùng Triều Hề Nhiên.
“Không sai.” Ánh mắt Triều Hề Nhiên rơi trên người Thẩm Trác Di, khóe miệng hơi nhếch lên “Chăm nom bảo bối của cô cho tốt vào, tôi không dám đảm bảo sẽ không có lần thứ hai, nếu đến lúc ấy cô vẫn lơ là như vừa nãy, tôi sẽ trực tiếp đến cướp người đấy.”
“Xin tiếp thu.” Thẩm Trác Di trả lời.
Một cánh tay khoác lên vai Thẩm Trác Di. “Làm sao vậy?” Cô quay đầu lại nhìn người kia, lo lắng hỏi.
“Tôi đi hóng mát một chút, cô đừng đi theo.” Dứt lời Hoa Hi Mạt nhanh chóng xoay người đi về phía ban công. Đại tiệc đấu giá này là Triều Hề Nhiên mời hai người họ, vốn đã định không đi nhưng bản thảo tác phẩm mới của cô cũng được đem đến đấu giá hôm nay nên bắt buộc phải tới.
Đứng ngoài ban công, phóng tầm mắt ra xa, Hoa Hi Mạt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng vốn có.
“Đoàn Dữ Thành chắc không kham nổi cô nữa đâu, có tính toán gì chưa?”
Là Triều Hề Nhiên.
“Không cần cô quản việc không đâu.”.
“Theo tôi biết, tổ chức kia đã lệnh cho Đoàn Dữ Thành rút lui và phái những người khác đến, cô phải cẩn thận”.
Hoa Hi Mạt ngẩn ra nhìn Triều Hề Nhiên.
“Theo tôi nghĩ, cô vẫn nên rời xa tiểu nha đầu kia, vừa là tốt cho cô vừa tốt cho cô ta. Cô cũng biết rõ nhất, một khi cô động lòng, sức mạnh trong cơ thể cô sẽ phát ra ngoài không kiểm soát, những người khác sẽ dễ dàng ngư ông đắc lợi, Ức Gia Tùng là một ví dụ điển hình”
“Những chuyện này ai nói cho cô biết?” Hoa Hi Mạt nhíu mày.
“Đoàn Dữ Thành.”
“Anh ta?”.
“Tôi không thể không khâm phục người đàn ông này, anh ta đã vì cô mà làm rất nhiều chuyện. Tôi sớm đã nghe được một số lời đồn đại về anh ta, nào là lòng dạ độc ác, sống không có tâm tính, khả năng thượng thừa. Ấy vậy mà từ sau khi anh ta gặp cô, tất cả đều thay đổi.”
Hoa Hi Mạt hơi cúi người, chuyển tầm mắt qua nơi khác.
“Một mặt là người cô công chăm sóc cô, một mặt là người có cảm tình với cô, người đàn ông này thực quá đáng thương. Nội tâm chịu nhiều dày vò như vậy mà không hé răng một lời. Tôi vốn dĩ cũng không biết được mấy chuyện đó cho đến mấy hôm trước hắn đột nhiên nhảy ra trước đầu xe của tôi, nói muốn tôi giúp đỡ...” "Anh ấy...” Hoa Hi Mạt cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt “Anh ấy thế nào rồi?”
“Yên tâm đi, không sao đâu” Triều Hề Nhiên nhíu mày “Nói mấy chuyện này với cô cũng là muốn cô từ bỏ tiểu nha đầu đó, tốt cho cả hai người.”.
Hoa Hi Mạt hơi sững sờ, quay đầu lại nhìn người vừa nói.
“Chờ tôi chuẩn bị xong tất cả, tự khắc sẽ cắt đứt với cô ấy, không chút lưu luyến.”.
Thẩm Trác Di ở trong đại sảnh nãy giờ tay cứ mân mê ly rượu, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Hoa Hi Mạt ngoài ban công, nhìn thấy Triều Hề Nhiên cũng ở ngoài đó, lòng lại càng hoang mang.
Đi, hay là không đi?
Đến cuối cùng vẫn là quyết định ở nguyên một chỗ, tự mình nhấm nháp chút cay đắng trong lòng.
“Đợi lát nữa đấu giá xong chúng ta sẽ lập tức rời đi”.
Hoa Hi Mạt không biết tới bên cạnh Thẩm Trác Di từ lúc nào. Khuôn mặt trắng bệch ban nãy thêm chút tác dụng của rượu đã trở nên hồng trông vô cùng đáng yêu.
“Được.” Thẩm Trác Di cố gắng nén một bụng thắc mắc của mình.
Bản thảo của Hoa Hi Mạt xem ra rất được hoan nghênh. Cuối cùng chỉ còn lại Leo và Triều Hề Nhiên đang ra giá. Có thể cùng Triều Hề Nhiên đấu giá, Leo cũng không phải hạng vừa.
Triều Hề Nhiên lại ở một phong thái khác, cô không hề nói giá mà chỉ một mực nâng tấm thẻ bài của mình lên.
“Cảm ơn ngài đã nhượng bộ.” Triều Hề Nhiên tiễn đối phương ra cầu thang rồi quay lại làm vẻ mặt thỏa mãn khi chiến thắng nhìn Hoa Hi Mạt, Hoa Hi Mạt chỉ gật đầu cười cười rồi nắm tay Thẩm Trác Di kéo đi.
“Chúng ta đi.”
Chiếc xe nhanh chóng dừng bên bờ sông Hoàng Phố, từ nãy đến giờ hai người vẫn duy trì trạng thái tay trong tay như thế, Hoa Hi Mạt nắm tay Thẩm Trác Di chậm rãi tản bộ.
Thẩm Trác Di cảm nhận được lòng bàn tay ấm dần lên.
“Thẩm Trác Di” Hoa Hi Mạt đột ngột mở miệng, xoay người mặt đối mặt với đối phương, cánh tay còn lại xoa xoa lên gương mặt quen thuộc ấy. “Em hiểu không?”
“Hiểu gì cơ?” EQ của Thẩm Trác Di lúc này chính thức tụt về con số 0 tròn trĩnh.
Hoa Hi Mạt có chút không bằng lòng, tiến thêm một bước rút ngắn khoảng cách giữa hai người, kiễng chân đặt lên môi đối phương một nụ hôn.
“Như vậy, em đã hiểu chưa?”.
Nếu còn không hiểu nữa, Thẩm Trác Di nhất định là đồ ngốc.
“Chị muốn nói, muốn nói...” Cô ngốc nghếch nắm chặt lấy tay đối phương, trong lòng vừa kích động vừa thấp thỏm bất an.
“Chính xác, là điều mà em đang nghĩ tới đấy” Hoa Hi Mạt khẽ nháy mắt một cái, điệu bộ đẹp đến mê hồn.
“Thật sao?”
“Tin hay không tùy em.” Hoa Hi Mạt giả bộ tức giận, muốn buông tay đối phương nhưng Thẩm Trác Di đã nhanh chóng giữ lại.
“Vừa mới nãy còn dịu dàng lắm mà, sao ngoắt cái đã đổi ý rồi?” Thẩm Trác Di không giấu nổi nụ cười, cô dang rộng tay ghì chặt người kia vào lòng.
“Chị không được thích ai khác đâu, vì chị là của em”.
Đáy lòng Hoa Hi Mạt mới nãy thoáng chút muộn phiền giờ đã hoàn toàn lấp đầy ngọt ngào ấm ấp. Giống như một chú mèo nhỏ được nằm gọn trong lòng chủ nhân, Hoa Hi Mạt không khỏi cảm thấy có chút thỏa mãn. Lại không nhịn được muốn trêu đùa đối phương bèn đưa tay ra bên hông người kia.
“Á!” Thẩm Trác Di đau đớn kêu than “Sao lại cấu em?”
“Đây là hình phạt cho những kẻ không hiểu phong tình.” Hoa Hi Mạt vui vẻ nhìn người nào đó bĩu môi, biểu tình không tình nguyện nhưng lại rất đáng yêu.
Như vậy thật tốt, cô nghĩ. Ánh trăng đêm nay thật dịu dàng.
“Ngốc ạ, ôm chặt một chút. Chị lạnh.”
“À, được...” Thẩm Trác Di rất nghe lời.
Nếu như, nếu như có thể cứ như vậy thật tốt biết bao. Nhưng, Trác Di thời gian của chị không còn bao nhiêu nữa...