Thẩm Trác Di lau lau vết máu ở khóe miệng, lảo đảo hòa vào dòng người chảy xiết ở phố đi bộ Nam Kinh. Nơi này du khách đông đảo, phần lớn đều bị các nhãn hiệu lớn thu hút tới đây. Trong số rất nhiều con phố thương mại ở Thượng Hải, phố đi bộ Nam Kinh là nổi tiếng nhất và cũng đắt đỏ nhất.
Dòng người tấp nập đi trên đường, nhưng không ai nán lại giúp đỡ một cô gái đang vô cùng chật vật. Cổ áo cô toàn bùn là bùn, ống quần có vết rách do ma sát. Trán bị trầy da, may mà vết thương cũng không quá nghiêm trọng.
Một tấm biển quảng cáo lớn thu hút sự chú ý của cô, gương mặt trên đó không thể quen thuộc hơn được nữa, là Hoa Hi Mạt. Cô ấy được trang điểm nhẹ, mặc một chiếc váy màu đỏ, nét đẹp thanh tao mà quý phái. Đây có lẽ là buổi phỏng vấn trực tiếp của cô ấy.
“Sincerely, tiểu thuyết của cô thực sự rất cảm động.” Nam phóng viên một tay cầm micro, một tay nâng cuốn tiểu thuyết lên.
“Cảm ơn.” Hoa Hi Mạt đáp rất thẳng thắn, lộ ra khí chất hơn người.
“Thì ra cô ấy chính là tác giả Sincerely, không ngờ lại xinh đẹp như vậy.” Bên cạnh Thẩm Trác Di không biết từ lúc nào có rất nhiều người vây đến, các cô ấy cũng giống như Thẩm Trác Di, ngước nhìn cô gái xinh đẹp thoát tục trên màn hình lớn.
“Thật không ngờ, người đẹp mà văn cũng hay.” Một người qua đường khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm Hoa Hi Mạt như một người hành hương ở Lhasa, Tây Tạng đang nhìn một vị thần.
Thường thường những mỹ nhân như vậy phải chịu rất nhiều sự đố kỵ, đặc biệt Hoa Hi Mạt lại không chỉ có sắc mà còn có tài. Nhưng kỳ lạ thay, bên cạnh Thẩm Trác Di lúc này, đừng nói là nam nhân, ngay cả nữ nhân cũng nhìn người trên màn hình kia một cách ngưỡng mộ, sùng bái.
Thẩm Trác Di nhìn nụ cười của Hoa Hi Mạt, trong lòng dâng lên một cảm giác đau đớn. Không phải vì vết thương, mà là vì cô đã nhìn lầm Hoa Hi Mạt.
Một tay đặt bên thân từ từ siết chặt, đến nỗi khớp xương bởi vì dùng sức mà trở nên hơi trắng, phát ra tiếng “răng rắc”, âm thanh của sự giận dữ, nó tựa hồ được tồn tại trong thân thể này bởi vì yêu vô cùng mà hận cũng vô cùng nên sinh ra phẫn nộ.
Một giọt mưa xối thẳng xuống mũi, Thẩm Trác Di ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt.
Người xung quanh từ từ tản ra, người mang theo ô người mau chóng đi tìm chỗ trú. Khu phố kinh doanh vốn phồn hoa giờ thưa đi rất nhiều, chỉ còn lại mấy đóa hoa ngũ sắc đang nở rộ.
Phút chốc, trời đổ mưa tầm tã.
Người kia dính mưa nhưng không cố gắng tìm chỗ trú, mà nhẹ nhàng nở nụ cười, tay dấu vào trong túi, cổ áo dựng thẳng, từ từ đi trong mưa, nước mưa như nhấn chìm bóng hình người con gái ấy.
Chỉ có trong mưa này, mới không để bất kỳ ai nhận thấy nơi khóe mắt kia có một dòng chất lỏng đang chảy ra...
“Sincerely, Sincerely?” Nam phóng viên ho khan một tiếng, nhắc nhở vị tiểu thư đang thất thần trước mặt.
Hoa Hi Mạt nhìn chằm chằm chén trà của hai người trên bàn một lúc lâu, vậy nên từ nãy đến giờ cô không hề để ý đến câu hỏi của phóng viên. "Thật xin lỗi, anh vừa nói gì vậy?” Cô hỏi.
“Ha ha, thật không ngờ Sincerely cũng biết đùa nha, nhưng cô đừng nghĩ giả vờ ngây ngô là có thể qua được cửa ải của chúng tôi.” Vị phóng viên này quả là rất giàu kinh nghiệm, thuận lợi khơi lại vấn đề khi nãy: “Đừng trách chúng tôi làm khó dễ cô, trên tay tôi bây giờ là câu hỏi được nhiều lượt bình chọn nhất trên Internet - đến từ một cô gái có nickname “Mộng Mộng Phù Hoa”, cô ấy hỏi, Sincerely chị có bạn trai chưa?"
Câu hỏi vừa được đọc lên, cả hội trường hoàn toàn rơi vào trạng thái yên tĩnh, tất cả mọi người, bao gồm cả nhân viên cùng nam phóng viên đều rất quan tâm đến câu trả lời, trong hậu trường Đỗ Tử Đằng cũng bắt đầu chú ý hơn đến biểu cảm của Hoa Hi Mạt, lẽ ra hắn nên nói trước với mọi người là tránh đề cập đến vấn đề này, nhưng ngặt nỗi hắn dĩ nhiên cũng giống như đại bộ phận người hiếu kỳ khác, chờ một lời đáp từ Hoa Hi Mạt.
Đỗ Tử Đằng lau lau mồ hôi, nhìn gò má hoàn mỹ của Hoa Hi Mạt.
Người như vậy, thực sự thật đáng sợ.
“Vẫn chưa có.” Hoa Hi Mạt cười cười, câu trả lời này khiến mọi người có thể nhẹ nhàng quẳng đi nỗi băn khoăn trong lòng mình.
Phản ứng đầu tiên của khán giả là kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó ai nấy đều vui mừng.
Cái này gọi là hiệu ứng độc thân, các ngôi sao nếu đang yêu sẽ không tiện công bố ra ngoài, trừ phi đối phương bàn đến chuyện kết hôn, thậm chí có nhiều ngôi sao dù đã kết hôn cũng giấu nhẹm chuyện đám cưới của mình đi, bởi bất luận là yêu hay cưới đều có thể kéo họ từ một ngôi sao danh giá thành người bình thường.
Chuyện này tất nhiên sẽ là nỗi tổn thương đối với các fan hâm mộ, sự nghiệp của họ cũng theo đó mà bị ảnh hưởng không nhỏ.
Một câu “Vẫn chưa có” của Hoa Hi Mạt đã gạt bỏ đi tất thảy mọi lo lắng, dù là thật hay giả, đều gây nên một phản ứng cuồng nhiệt trong lòng khán giả.
“Cô gái, thật xin lỗi, cô không thể vào trong được.” Bên ngoài hội trường phỏng vấn, một nhân viên an ninh đang rất chật vật để ngăn Thẩm Trác Di, nếu không phải trời ban cho cô một dung mạo thanh tú, có lẽ cô đã sớm bị lôi đi rồi.
Thẩm Trác Di rất mệt mỏi, người cô ướt sũng, từng giọt nước trên thân thể rơi tí tách xuống mặt đất, nhuộm ướt cả một mảng lớn.
“Hoa Hi Mạt ở bên trong phải không?” Cô hỏi.
“Hả?”
“Sincerely, tôi tìm Sincerely.” Thẩm Trác Di xoa xoa huyệt thái dương, chỗ đó đột nhiên đau nhói.
“Xin lỗi cô, cô... Cô như vậy không thích hợp vào trong. Hơn nữa trong đó đã chật kín rồi, không có sự cho phép cô không thể vào được.” Nhân viên an ninh vẫn hết sức lịch sự, cũng không trực tiếp kéo Thẩm Trác Di ra.
Thẩm Trác Di muốn đẩy nhân viên an ninh ra, ngay trước mắt cô là hành lang dẫn vào hội trường phỏng vấn. Trên người cô bắt đầu mềm nhũn ra, tầm mắt cũng bắt đầu mơ hồ không rõ. Cô không biết nên làm thế nào, chỉ biết liều mạng một phen, cho dù phải bò cũng phải vào được hội trường, cô muốn tìm Hoa Hi Mạt, tìm cô ấy hỏi cho rõ mọi chuyện... Hoa Hi Mat, tại sao cô lại muốn tìm người đánh Vân Phi, tại sao lại muốn bắt cóc tôi, cô giấu Gấu Trúc đi đâu rồi...
Nhân viên an ninh bất đắc dĩ. không thể làm gì để suy chuyển mục đích của cô, muốn đưa cô đi. Không ngờ lại gặp một nam nhân giày tây, tóc vuốt dựng đứng, hai bên thái dương cạo sát, là kiểu tóc lưu hành của Hàn Quốc. Không đeo cà vạt, chiếc cúc gần cổ nhất được cố tình không cài, bên trong là áo sơ mi trắng.
“Giao cô ấy cho tôi.” Nam nhân nhìn Thẩm Trác Di nói: “Tôi biết cô ấy.”
“Nhưng Ức tiên sinh, cô ấy...” Nhân viên an ninh có chút khó khăn, anh ta cũng nhận ra trước mặt mình là đại thiếu gia của tập đoàn Thiếu Đông - Ức Gia Tùng.
“Không sao, anh không tin tôi à? Cô ấy là bạn của Sincerely, tôi nghĩ khi Sincerely nhìn thấy cô ấy sẽ rất vui, hơn nữa, đắc tội với tôi thì không sao, nhưng đắc tội với Sincerely là chuyện không hay đâu.” Ức Gia Tùng nói không thể rõ hơn được nữa, nhân viên an ninh kia sao có thể không hiểu? Huống hồ vị này từ bé đã nổi danh nho nhã, hành xử với phụ nữ rất đúng mực, anh ta tin vị thiếu gia này nhất định sẽ không làm gì khác với cô gái đó.
Anh ta giao người cho Ức Gia Tùng, nhìn y đem cô gái kia đi vào đại sảnh.
Khoan đã, nhân viên an ninh nhìn chằm chằm bóng lưng của Ức Gia Tùng. Hướng y đi đâu phải là tới hội trường, hướng đó chẳng phải là hậu trường sao?
Ức Gia Tùng sờ trán Thẩm Trác Di, cảm nhận được nó đang nóng lên. Nhìn cô một thân ướt nhẹp, trong lòng y nổi lên thương cảm. Y đem cô tới hậu trường là vì y biết chỗ này nhất định có phòng nghỉ, cô có thể nghỉ ngơi ở đây.
Lấy giấy ăn ra lau mồ hôi trên trán cô, Ức Gia Tùng thoáng thấy sắc mặt cô trắng bệch, y ngẩn người.
Mắt Thẩm Trác Di sưng đỏ, hiển nhiên là cô đã khóc.
“Này, cô chờ tôi ở đây nhé, tôi đi lấy cho cô một bộ quần áo và ít thuốc. Cô cứ thế này sẽ nhiễm bệnh mất.” Ức Gia Tùng suy nghĩ một chút, người này đã bệnh mất rồi sao có thể nói là “sẽ bệnh” chứ? Liền sửa lại lời: “Cô chờ tôi, tôi đi mua thuốc, bệnh nhân không được đi lung tung đâu.”
Thẩm Trác Di mơ mơ màng màng cảm thấy có một giọng nam nhắn cô “Chờ”, kỳ thực bây giờ cô cũng chỉ có thể chờ, bởi vì chân tay cô đã không còn nghe theo sự điều khiển của cô nữa, cô không còn chút sức lực nào cả.
Thế nhưng trong lòng lại có một loại kích động cực kỳ mãnh liệt, cô đang ở gần Hoa Hi Mạt, cô nhất định phải tìm cô ấy hỏi cho ra nhẽ.
Sở dĩ Thẩm Trác Di biết chuyện này do Hoa Hi Mạt làm là bởi vì lúc cô còn ở chỗ bị nhốt, sau nhiều lần giãy dụa cọ xát vào vách tường mới có thể cắt đứt băng bịt mắt. Sau khi bỏ được băng che mắt, cô mới phát hiện ra đó là một tầng hầm, còn có một cái bể nước đã vơi không biết dùng làm gì. Có điều đấy cũng là chuyện tốt, bởi vì trong khi vẫn chưa thể ra khỏi đây, chí ít cô cũng không bị chết khát.
Ôm chân co rúc bên trong góc, không biết đã qua bao lâu, Thẩm Trác Di những tưởng cô cứ như vậy mà chết ở đây, không có ai đến tìm cô, cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Cánh cửa duy nhất bị khóa ngoài.
Đúng vào lúc Thẩm Trác Di tuyệt vọng nhất, cô bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa. Thẩm Trác Di tràn đầy hi vọng lê đến đẩy nhẹ cánh cửa, thật thần kỳ, cánh cửa liền được mở ra. Cô mừng rỡ như điên chạy ra ngoài, nhưng quang cảnh xung quanh khiến tim cô nhất thời ngừng đập...
Bởi vì nơi đây --- Là tầng hầm trong biệt thự của Hoa Hi Mạt...
Cô lảo đảo đi vào trong nhà tìm Hoa Hi Mạt, nhưng thật đáng tiếc trong nhà không có người.
Thẩm Trác Di hồn bay phách lạc đợi trong phòng khách, đột nhiên thấy một tờ giấy ghi chép trên mặt bàn, trên đó viết lịch trình hôm nay của Hoa Hi Mạt --- Tiếp nhận phỏng vấn ở đài truyền hình M.
Tất cả những việc đó là nguyên nhân dẫn đến tình cảnh hiện giờ của cô.
“Ở đây chỉ có một ít phục trang dùng để biểu diễn, tôi mua được thuốc rồi, uống cái này hạ sốt rất nhanh, cô vẫn ổn chứ?” Ức Gia Tùng ôm một cái váy, trên tay y còn cầm một túi thuốc hạ sốt đi vào, phát hiện bên trong phòng nghỉ đã trống không.
Người đâu rồi?
“Được rồi, câu hỏi của vị khán giả thứ tư đã được trả lời, tiếp theo là...” Nam MC ra hiệu để Hoa Hi Mạt tiếp tục sử dụng cái điều khiển trong tay mình, Hoa Hi Mạt ấn xuống, trên màn chiếu dừng lại ở con số 35.
“Được, xin mời vị khán giả này đặt câu hỏi.” Nam MC rất hưng phấn.
Nhận được cơ hội này là một cô nữ sinh đeo chiếc kính rất to, thấy Hoa Hi Mạt dùng con ngươi đen láy nhìn mình, mặt có hơi đỏ lên.
“Thưa chị... Sincerely, chị thích mẫu con gái như thế nào ạ?”
Lời vừa nói ra tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Nếu Sincerely trả lời câu hỏi này, không nghi ngờ gì nữa cô đã thừa nhận khuynh hướng giới tính của mình, nhưng nếu cô không trả lời sẽ khiến cho người ta có cảm giác không thành khẩn.
Hoa Hi Mạt mỉm cười vừa muốn trả lời, đột nhiên sau lưng cô nữ sinh còn đang e lệ kia xuất hiện một bóng người. Người đó toàn thân ướt đẫm, tóc ướt nhẹp dính vào trên trán, đứng dựa người vào tường, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
Đó là một ánh mắt thống khổ tuyệt vọng.
Hoa Hi Mạt run lên, từ từ đứng dậy.
Là cô ấy... Cô ấy đến rồi...
“Sincerely, cô đang làm gì vậy?” Đỗ Tử Đằng từ phía cánh gà nhẹ nhàng nhắc nhở cô: “Chương trình đang được phát trực tiếp, toàn thành phố đều có thể nhìn thấy hành động của cô đấy.”
Hoa Hi Mạt sực tỉnh, trong giây lát nhớ tới nguyên nhân chương trình này phát trực tiếp, do dự một chút mới ngồi xuống.
“Thật xin lỗi đã làm mọi người lo lắng rồi.” Cô nói: “Về câu hỏi của cô gái lúc nãy, câu trả lời của tôi là...”
“Rất thích kiểu nữ chính trong “Mộng Phù Hoa”“.