Mê Muội Vì Em - Mộc Tuỳ Phong

Chương 14: Gay go




Thẩm Trác Di sau khi bị Hoa Hi Mạt "đẩy ngã", cô cảm thấy gáy tê rần, thoáng thấy trước mặt có bóng người nhưng chưa kịp nhận diện là ai thì đã ngất đi.

Mơ mơ màng màng, cô nghe thấy bên tai đoạn hội thoại của một nam một nữ. Giọng nữ cô nhận ra ngay, không nghi ngờ gì nữa đó là của Hoa Hi Mạt, nhưng giọng nam kia là ai, Thẩm Trác Di không rõ lắm.

“Sincerely, tiếp theo cô tính thế nào, thân phận cô đã bị bại lộ, cô nhẫn tâm để cô ta cùng chịu chung nguy hiểm với cô ư? Cô thì không vấn đề gì, căn bản vì cô không phải người bình thường, nhưng cô ta thì khác. Dù cho kiếp trước cô ta có ghê gớm thế nào thì kiếp này cô ta cũng chỉ là một người bình thường mà thôi. Giống như hôm nay, nếu không phải tôi cướp được súng thì cô ta đã chết chắc rồi.”

“Tôi đã nói rồi, chuyện của tôi không cần anh lo.” Hoa Hi Mạt bình tĩnh.

Thẩm Trác Di cảm giác được có người đang khẽ gảy những lọn tóc trên trán cô sang hai bên, từng chút từng chút một, mang đến cho cô một cảm giác bình yên.

“Được, đừng nói bây giờ chỉ là suy đoán của cô, cứ cho rằng cô ta chính là Triều Tịch đại tiểu thư năm đó quát tháo một trận trên bến Thượng Hải đi, nhưng giờ cô ta đã biến thành bộ dạng yếu đuối thế này rồi, cô vẫn còn có thể yêu cô ta sao, Hoa Đoan Y?”

“Đoàn Dữ Thành, anh thật to gan lớn mật, lại dám điều tra tôi?” Giọng nói mang đầy sát khí, ánh mắt Hoa Hi Mạt cũng dần dần đổi sắc.

Đoàn Dữ Thành cũng không muốn chọc giận cô, nhưng cứ nhìn thấy cô nâng niu Thẩm Trác Di, trong lòng anh lại bừng bừng lửa giận, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống cô ta. Anh hừ một tiếng, theo đường cửa sổ ra ngoài, trước khi đi còn không quên để lại một câu: “Sincerely, tôi mặc kệ cô là Hoa Đoan Y hay là gì, bây giờ cô chính là Hoa Hi Mạt, trong mắt tôi cô trước sau chỉ là một cô gái mù quáng. Tôi nhất định sẽ tìm ra chứng cứ chứng minh cô ta --- không phải Triều Tịch.”

“Tùy anh.” dứt lời Hoa Hi Mạt ôm ngang Thẩm Trác Di, nhưng thiếu chút nữa ngã xuống đất. Cười khổ nhìn người còn đang chìm trong giấc mộng, bất đắc dĩ nói: “Cô nhìn có vẻ mảnh mai nhưng đến khi bế lên thì vất vả thật đấy.” Thẩm Trác Di tựa hồ nghe thấy lời cô, trong giấc mơ liền phản bác: “Nói vớ vẩn, tôi không có nặng.”.

Lần này, Thẩm Trác Di ngủ rất ngon, cả đêm tựa như được vùi đầu vào khuôn ngực ấm áp. Thẩm Trác Di cảm thấy rất hưởng thụ, liền giống như con thú nhỏ ôm chặt lấy mẹ mình, bởi vì đặc thù công việc, cô rất ít khi có được giấc ngủ ngon như vậy.

Ngày hôm sau, mơ mơ hồ hồ, Thẩm Trác Di nghe thấy có tiếng điện thoại, tưởng rằng đó là của mình, cô cầm lên nghe, nhưng bất ngờ đầu bên kia là thanh âm cô chưa từng gặp.

“Alo, xin chào.” Thẩm Trác Di vẫn biết phép tắc, dù hiện tại mắt cô còn chưa mở.

“Alo, xin chào? Xin hỏi cô có phải Sincerely không?” Đầu dây bên kia là một người đàn ông trung niên, hình như có chút nghi hoặc.

“Ơ?” Thẩm Trác Di đột ngột mở mắt ra, xem xét thật kĩ chiếc điện thoại mới thấy rõ đây không phải của mình. Ý thức được điều gì đó, cô ngồi dậy quan sát xung quanh phòng --- vỗ đùi nói: “Gay rồi, lẽ nào mình ngủ trong phòng Sincerely?!”

Nhưng không ngờ câu nói này rơi vào cuộc điện thoại đang dang dở, đầu kia lập tức trở nên bối rối.

“Sincerely giữ người ở lại qua đêm sao?”

Chính vào lúc Thẩm Trác Di đang cảm thấy hốt hoảng, cửa phòng vặn mở, có người bưng một ly sữa bò nóng đi vào, mà người này không ai khác chính là chủ nhân căn phòng --- Hoa Hi Mạt.

Cô đã thay quần áo, hôm nay cô mặc một chiếc váy ngủ bằng tơ lụa trơn. Không biết là vô tình hay cố ý, bên hông thắt một cái dây hết sức lỏng lẻo, cảm giác như chỉ cần kéo nhẹ tất thảy sẽ bung ra. Làn da cô cực kỳ trắng, lại cộng thêm dáng người với những đường cong cực kỳ hoàn hảo, nếu không phải bây giờ khuôn mặt cô đang rất hờ hững, Thẩm Trác Di thật không biết sẽ phải đối mặt với cô thế nào.

Cô thong dong tiêu sái bước đến trước mặt Thẩm Trác Di, đặt ly sữa bò bên cạnh giường. Khom lưng giơ tay sờ trán: “Hết sốt rồi.”

Thẩm Trác Di nhắm tịt hai mắt lại, tuy là nhắm mắt có thể giúp cô tạm thời làm ngơ với sắc đẹp trước mặt, nhưng đáng trách cái mũi cô lại quá thính, rất nhanh từ trên người đối diện truyền đến mũi một mùi thơm dịu, nhàn nhạt tựa mùi hoa sen. Có thể khẳng định, người kia vừa tắm xong.

Câu dẫn... Quả là câu dẫn...

Thẩm Trác Di nghĩ bụng, loại sắc đẹp trước mặt cô đây, đừng nói là nam nhân, ngay cả nữ nhân như cô cũng muốn nhào tới 'áp đảo'. Không, không, không được, cô là nữ cô ấy cũng là nữ, nếu là hâm mộ hay ghen ghét thì không nói làm gì, đằng này lại YY mấy thứ đó, thật đáng hổ thẹn. Nhưng mà --- Con người ai chả có lòng yêu cái đẹp, tán thưởng một giai nhân như người trước mặt đây không có gì là sai chứ?

“Cô đang nghĩ gì vậy?” Hoa Hi Mạt chớp chớp đôi mi thanh tú, mở miệng. Mỗi lần cô gặp, người này đều trong trong trạng thái khác nhau, trở mặt còn nhanh hơn trở tay, không khỏi nghi hoặc trong đầu cô ấy rốt cuộc là nhét những thứ gì.

Thẩm Trác Di nãy giờ còn bận đấu tranh nội tâm, nghe thấy câu hỏi của Hoa Hi Mạt mới giật mình nhận ra đang ở trong phòng người ta, lại còn nằm trên giường người ta. Cô thực chỉ hận không thể biến ngay thành con chuột nhắt trốn đi. "Tối qua tôi làm sao vậy?... Sao tôi lại ở đây?” Thẩm Trác Di thật vất vả mở miệng. Rõ ràng là đang khiêu vũ, sau đó... Sau đó thì sao? Suy nghĩ kĩ một lúc, Thẩm Trác Di mới đột nhiên nhớ lại: “Đúng rồi, cô không sao chứ?! Tôi nhớ ra rồi--- Tối qua hình như có cướp, còn có súng, cửa sổ nhà cô bị bắn nát, không sao chứ?!”

Hoa Hi Mạt mỉm cười nhìn vị đang căng thẳng trước mặt, nói năng loạn xị cả lên, cướp ư, thật là...

“Cô thấy tôi có giống như là gặp chuyện không?” Hoa Hi Mạt bưng cốc sữa bò để đầu giường ban nãy đưa đến trước mặt Thẩm Trác Di: “Cô không phải vẫn đang mơ đấy chứ? Hôm qua lúc chúng ta đang khiêu vũ, cô đột nhiên phát sốt. Nhảy một chút liền ngất đi, hại tôi thật vất vả mới dìu được cô lên giường. May mà trong nhà vẫn còn thuốc cảm, cô uống xong liền ngủ thiếp đi, tôi thấy trời tối rồi không tiện đưa cô về, thế nên mới để cô ngủ ở đây luôn.”

“Tôi, sao lại ngất?” Thẩm Trác Di lắc lắc cái đầu, không đúng, hôm qua cô rõ ràng nghe thấy tiếng súng, hơn nữa hôm qua sức khỏe cô vẫn còn tốt cơ mà, thế nào mà lại phát sốt được?

“Cô không tin à?” Hoa Hi Mạt nhìn người đối diện uống hết ly sữa, kéo tay cô lên: “Cô nói là thấy thủy tinh vỡ phải không, được, vậy tôi đưa cô đi xem nhé.”

Thẩm Trác Di được đại mỹ nhân nắm tay, trên mặt rất nhanh hiện lên một mảng đỏ ửng. Theo ý người kia, vén chăn đi ra, lại theo bản năng cúi đầu xuống vừa vặn nhìn thấy quần áo trên người mình, đột nhiên dừng lại.

“Này... Hoa Hi Mạt... Hình như...” Trên người cô hiển nhiên không phải bộ đồ cô mặc hôm qua khi tới phỏng vấn, mà đã được đổi thành một bộ đồ ngủ gấu trúc nonopanda màu đen trắng, rất dễ thương, cái đó khỏi phải bàn. Vấn đề ở đây chính là, tối hôm qua cô sốt như vậy dĩ nhiên không thể làm được việc này, vậy ngoài cô ra đáp án sót lại chỉ có một.

Thẩm Trác Di ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt của Hoa Hi Mạt.

“Bộ đồ này là cô thay cho tôi à?”

“Đúng vậy.” Hoa Hi Mạt tùy ý trả lời: “Cũng không thể để cô mặc nguyên bộ quần áo phiền toái đó lên giường được.”

Trong đầu Thẩm Trác Di ầm ầm, vừa muốn nói gì đó lại bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.

Hoa Hi Mạt buông tay ra, đi tới phòng khách, nhấc điện thoại lên nghe, một lúc sau tiện đà quay đầu lại, tay che phần ống nghe hỏi người đằng sau, mà người đó bây giờ đang nhìn chằm chằm xuống đất: “Cô có dẫn theo người đến à?”

“Hả?” Thẩm Trác Di hơi mất tập trung, cô thấy chiếc cửa sổ sát sàn hoàn toàn lành lặn, không có dấu vết gì của sự đổ vỡ, Hoa Hi Mạt không thể gọi người tới sửa trong đêm được, điều này khẳng định đêm qua cô đích thực đã phát sốt.

“Bảo vệ nói, có hai cô gái, tự xưng là Bánh Bao với Gấu Trúc, nói là tới tìm cô.”

“Hả?” Thẩm Trác Di lùi hai bước, xua xua tay: “Đừng để cho họ vào. Trời ạ làm sao mà họ biết tôi ở đây?” Cô cũng coi như đã quen với tính cách của hai người đó, nếu để họ thấy được cô ở trong nhà của Sincerely, lại còn mặc đồ ngủ của Sincerely... Lần này biết sống thế nào đây? Thực sự là càng nghĩ càng thấy khủng bố!

Hoa Hi Mạt cúp điện thoại, khe khẽ cười: “Nhưng tôi đã đồng ý cho các cô ấy vào rồi. Tối hôm qua cô sốt như vậy, hôm nay thân thể còn chưa bình phục hoàn toàn. Có người đến giúp đưa cô về thật tốt, hôm nay tôi còn có việc, không tiễn cô được.”

Chuyện đã đến nước này, Thẩm Trác Di cũng chỉ còn cách đồng tình với phương án của Hoa Hi Mạt. Cô kéo kéo áo ngủ, hỏi: “Vậy quần áo hôm qua của tôi đâu?” Tóm lại việc cấp thiết bây giờ là thay lại y phục, như vậy chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, Thẩm Trác Di đã tính toán rất kỹ, nhưng lần nữa bị Hoa Hi Mạt làm cho bất ngờ.

“À, sáng sớm nay đã đưa đến tiệm giặt rồi, trên đó có vi khuẩn, cần giặt giũ cẩn thận.”

Nói rồi, tao nhã ngồi xuống ghế sô pha bằng da, cầm lấy chiếc điều khiển, bật TV lên, liếc thấy Thẩm Trác Di còn đang ngây ngốc đứng giữa phòng khách xoa xoa đầu, tay vò vò đồ ngủ, thật giống như bị yêu quái hớp mất ba hồn bảy vía, cộng thêm bộ đồ ngủ gấu trông lại càng giống gấu con đi lạc --- Đáng yêu quá đi mất!

Hoa Hi Mạt nhất thời sinh hảo ý, đưa chiếc điều khiển lên.

“Cô là khách, muốn xem gì thì xem đi.”