Mê Mẩn Vì Em (Vì Người Mê Muội)

Chương 206




Du Lệ miễn cưỡng chấp nhận lời biện bạch của Chử tiên sinh. Nhưng cô vẫn thấy hơi khó chịu, lúc phụ nữ mà khó chịu thì rất thích moi móc, cô cũng không ngoại lệ, tự dưng hỏi, “Anh nhớ lại rồi hả?”

Chử Hiệt ngẩn ra bảo, “Chưa”

“Thật sao?” Du Lệ không tin, “Vậy sao anh lại biết những chuyện này? Chắc không lừa em đó chứ?”

Chẳng trách mà giờ cô nghi ngờ linh tinh, thật sự là do Chử tiên sinh có tiền án, hơn nữa anh vẫn là một Ma tộc, nghe bảo Ma tộc luôn âm hiểm xảo trá vô cùng, nếu trung thực ngay thẳng mới lạ đó.

“Không nhớ, nhưng cũng không thể hiện là chẳng biết gì” Chử Hiệt đáp lạnh nhạt, “Đi Ma Cảnh nhiều lần như thế, bất kể là A Kỳ Bác Nhĩ Đức hay là Uy Sắt, Lai Nhân Tư, cũng vẫn biết một ít chuyện từ chỗ bọn họ”

Vì thế dù không nhớ nổi những chuyện trước khi ngủ say, thì cũng chẳng ảnh hưởng lắm đến anh cả.

Du Lệ nheo mắt lại, “Vì vậy, thật ra anh vẫn còn chuyện giấu em đúng không?”

Chử Hiệt, “….. anh cũng không rõ”

Được lắm, Du Lệ khẳng định ngay, Chử tiên sinh vẫn có chuyện giấu cô, dự cảm vừa rồi của cô quả nhiên là đúng.

Cô hít sâu một hơi, sắp xếp ý nghĩ lộn xộn trong đầu lại, cuối cùng không kìm được nữa, hỏi, “Chuyện Ma giới anh định tính làm sao đây?”

Chử Hiệt cụp mắt, nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, trong lòng biết rõ cô thật sự chẳng giống vẻ ngoài là không quan tâm như thế, nhẹ nhàng vậy thì ra cô vẫn giả vờ, kỹ thuật diễn xuất của cô không giống như bình hoa trên mạng vẫn nói, lúc cần cô cũng lừa được rất nhiều người.

Thấy anh không nói gì, Du Lệ cười lạnh, “Thì ra anh còn có ý nghĩ khác! Thế nào? Không nói được à?”

“Tiểu Lệ Chi, đừng nháo” Chử Hiệt thò tay ra ôm eo cô, ngăn cô quay đi luôn, “Không phải là không nói được mà là chưa đến lúc nói, anh có nói cũng vô dụng thôi”

“Thật à?” Du Lệ nhìn mặt anh chằm chằm, không bỏ sót bất cứ tia thay đổi nào trên mặt anh.

Chử Hiệt ừm một cái, mặt lạnh tanh. Du Lệ đánh giá anh một hồi, không nhìn ra cái gì đành bảo, “Vậy thôi đi! Nhưng nếu anh dám giấu em, chúng ta ly hôn luôn!”

Chử Hiệt, “….”

Ánh mắt Chử Hiệt dao động, đột nhiên bảo, “Tiểu Lệ Chi, em nên về trường quay đi”

Du Lệ quay đầu thấy trợ lý Trịnh cách đó không xa, trợ lý Trịnh như cảm thấy không khí bên này có vẻ không ổn, đang do dự xem có nên tới đây không.

Du Lệ thấy thế, cũng biết họ đã ra ngoài lâu lắm rồi, đành tạm thời không ép hỏi anh nữa.

Nhìn biểu hiện của Chử Tiên sinh cô cũng biết rõ mình có hỏi cũng chẳng hỏi ra được gì. Hai người một trước một sau trở lại trường quay, Du Lệ nhanh chóng được gọi đi phòng hóa trang, Chử Hiệt và trợ lý Trịnh canh ở bên ngoài.

Trợ lý Trịnh nhìn cảnh trường quay bận rộn, ánh mắt lướt sang Chử Hiệt, cuối cùng không kìm được hỏi, “Chử tiên sinh, anh và chị Du… cãi nhau à?”

Chử Hiệt liếc nhìn cô nàng một cái, thấy trợ lý Trịnh run lên, nói lạnh nhạt, “Không có, chúng tôi không cãi nhau bao giờ”

Thật vậy à? Vậy vì sao vừa rồi cô lại thấy khóe mắt Du Lệ hơi đỏ nhỉ, chắc không phải tự mình làm mình đỏ lên đó chứ?

Dù lo lắng trong lòng nhưng trợ lý Trịnh hơi sợ Chử Hiệt nên không dám hỏi thêm nữa.

Không hiểu sao rõ ràng Chử Hiệt cũng không làm chuyện gì đáng sợ, thậm chí còn lười nhìn phản ứng của người khác, nhưng trợ lý Trịnh lại tự dưng thấy sợ anh, theo bản năng không dám chọc anh, duy trì khoảng cách với anh.

Trong phòng nghỉ, Du Lệ vừa uống nước xong, nhìn thấy Luda mặc trên người bộ âu phục sang trọng, hóa trang cũng gần xong ngồi xuống cạnh cô.

Nam chính Canh Sâm phim “Người ủy thác” hóa trang thành thám tử.

“Vừa rồi hai người vội vàng vậy là có chuyện gì à?”

Du Lệ chậm rãi uống nước đáp, “Không có gì đâu”

Luda như suy tư liếc nhìn cô một cái, biết điều không hỏi lại nữa, nhưng ánh mắt anh ta lại dừng trên người Chử Hiệt đứng ngoài trường quay mấy lần.

“À, anh có thể nói một chút về La Tắc A Tư cho tôi nghe được không?’ Du Lệ đột nhiên hỏi, “Giáo Đình các anh đi tìm La Tắc A Tư bao lâu rồi?”

Luda kinh ngạc nhìn cô, nếu lần hỏi đầu tiên là tò mò, lần hai là  hứng thú vậy cứ năm lần bảy lượt hỏi dò thế này vậy có vấn đề rồi. Tuy Du Lệ cũng chỉ hỏi qua có hai ba lần, nhưng chuyện về La Tắc A Tư rất nhạy cảm, khiến Luda không thể không nghĩ ngợi.

“Anita, cô định hỏi cái gì?”

“Cái gì cũng được, tôi chỉ tò mò thôi mà”

Thấy cô cứ bám chặt hai từ “tò mò” này Luda cũng không muốn hỏi lại nữa mà anh ta nói hết những gì mình biết về La Tắc A Tư cho cô nghe.

Lúc Alger tới đúng lúc nghe thấy Luda đang thuật lại tin tức về La Tắc A Tư mà Giáo đình nắm được cùng với hầu hết các giáo sĩ đang âm thầm tìm kiếm La Tắc A Tư, “…. Lúc đầu chúng tôi cũng không biết La Tắc A Tư là cái gì, có người bảo là một vật phẩm, cũng có người nói là một người, hoặc một nơi nào đó…. Nghe bảo chỉ cần tìm được nó thì có thể đạt được lực lượng cực mạnh”

“Cái loại lừa người thế này mà các anh cũng tin à?” Alger xì một tiếng, trên mặt nổi lên nụ cười khinh bỉ với loại ngu ngốc của giáo đình, thấy đối thủ một mất một còn ngu như thế, gã thấy cao hứng lắm.

Luda thong dong mỉm cười bảo, “Đương nhiên Giáo đình không tin rồi, nhưng chẳng phải các anh còn có sinh vật hắc ám đó sao? Quỷ hút máu các anh và Ma tộc lại càng để ý chúng hơn, thấy các anh cố sức đi tìm như thế, chúng tôi đành tin theo, cũng đi tìm theo thôi…”

Chuyện này lý giải quá tốt.

Giáo Đình vốn chỉ dựa vào loại thái độ tin hay không thì tùy, có tìm được không cũng chẳng sao, nhưng những sinh vật hắc ám đó đối với chuyện này thì tin vô cùng, đi tìm kiếm La Tắc A Tư khắp nơi, không bỏ sót bất cứ dấu vết nào. Giáo đình xưa nay vẫn để ý đến mọi chuyện của sinh vật hắc ám, dĩ nhiên không thể không nhìn ra sinh vật hắc ám tìm kiếm thực lực La Tắc A Tư lớn đến mức nào, có uy hiếp đến con người và Giáo Đình, vì vậy mới bắt đầu nghiêm túc hẳn.

Dần dà, rồi Giáo Đình và sinh vật hắc ám đều thấy là thật.

Nghe xong những chuyện này, Du Lệ lập tức liên hệ tới những gì biết được từ chỗ Chử Hiệt, cuối cùng sắp xếp lại ý nghĩ tương đối rõ ràng.

Tất cả chuyện này đều là do âm mưu của thành chủ – Mai Lợi Nhĩ thành Trung ương Ma giới một tay dựng nên, mục đích là mượn sức từ sinh linh khác tìm ra được Cổ Ma Áo Phỉ Nick đang chiếm La Tắc A Tư, đồng thời cũng ép chủ nhân La Tắc A Tư bước ra.

Vài trăm năm trước, Mai Lợi Nhĩ đã để Lai Nhân Tư đi đến thế giới nhân loại thả ra tin tức về La Tắc A Tư, lúc đầu tin này chỉ lưu truyền trong Ma tộc, sau đó lại truyền đến quỷ hút máu và người sói, tiếp đó Giáo Đình cũng nắm được tin tức, cuối cùng coi nó là thật, vì thế bí mật triển khai tìm kiếm tin tức về La Tắc A tư.

Mai Lợi Nhĩ không vô dụng ít nhất cũng khiến Chử Hiệt thức tỉnh, sau khi đến thế giới loài người, đã biết đến chuyện đó từ chỗ khác, có rất nhiều người và sinh vật hắc ám đang tìm hang ổ của anh.

Đoán chừng lúc trước khi biết được tin này, trong lòng Chử tiên sinh cũng vô cùng vi diệu.

Du Lệ lại nhìn về phía Luda và Alger, hai kẻ này cũng được coi là đại diện của Giáo đình và Quỷ hút máu, hiện giờ bọn họ đang rối rắm vì La Tắc A Tư, cũng không rõ thái độ của Ma tộc thế nào, rốt cuộc La Tắc A Tư có cái gì mà khiến Ma tộc lại lo lắng đi tìm nó như thế.

Trong lòng cô thầm thở dài, lập tức sinh ra một ảo giác là cả thế giới chỉ có một mình mình là hiểu rõ.

Đương nhiên chỉ là ảo giác thôi, nhưng mà người cảm kích thì lại quá ít, Du Lệ cũng không dám nói gì cả.

Tới tối lúc về khách sạn nghỉ, Du Lệ ngồi trên giường, nhìn Chử tiên sinh chằm chằm.

Chử Hiệt hỏi, “Em không định luyện yoga à?”

“Không luyện!”

“Đọc kịch bản không?”

“Không đọc!”

“Có muốn ăn chút điểm tâm không?”

“Đang giảm béo đó!”

“Em không béo, ăn nhiều chút cũng không có sao”

Chử Hiệt nói nghiêm túc, thấy sắc mặt cô hơi giãn ra, anh lại nói tiếp, “Nghe bảo gần đây có chợ đêm, chúng ta cùng đi dạo đi”

Du Lệ do dự rồi đồng ý.

Tiếp đó cả hai cùng nhau rời khỏi khách sạn.

Trên đường đi họ gặp được nữ diễn viên chính Marisa cùng với mấy diễn viên nữa, họ cũng đang định đi uống rượu, mời hai người, Du lệ lễ phép uyển chuyển cự tuyệt.

“Ồ, tôi hiểu rồi, người phương đông hai người quả thật không thích thế này” Marisa ra vẻ thấu hiểu, đôi mắt thay đổi nhìn về phía Chử Hiệt, “Vị tiên sinh này thì sao? Có hứng thú không?”

Chử Hiệt lạnh nhạt liếc nhìn cô ta một cái, không nói gì.

Thái độ này quả thật quá ngạo mạn, hơn nữa anh cũng biết anh đang cự tuyệt chính là ai đây không? Chính là siêu sao Quốc tế đã từng được đề cử Ảnh Hậu Oscar đó.

May mà Marisa cũng không hẹp hòi, thấy thế không tức giận, cười cười bảo, “Anita và vị tiên sinh này đang kết giao hả?”

Du Lệ ừm một câu.

“Hai người xứng đôi lắm”

Cuối cùng giao tình cũng không sâu, chỉ khách sáo xong thì ai nấy chào tạm biệt.

Du Lệ và Chử Hiệt đi dạo gần đó, bước từng bước chậm rãi dưới ánh đèn nê ông, mãi cho tới lúc muộn, định chuẩn bị về, lúc đi qua một ngõ nhỏ hơi tối, đúng lúc gặp được nhóm Luda đang cứu người.

Một đám ma vật đang tập kích nhân loại trong đêm.

Luda mặc một áo choàng dài rộng của giáo sĩ, ngũ quan dường như đã thay đổi hẳn, đột nhiên thấy chẳng ai lại xếp anh ta trùng với nhân vật Luda Holson đầy ôn hòa một chỗ cả. Sở dĩ Du Lệ có thể nhận ra anh ta là bởi cô am hiểu sâu về kỹ thuật ngụy trang, bản thân mình đã ngụy trang nhiều, cũng luyện được đôi hỏa nhãn kim tinh (đôi mắt vàng xuyên thấu), nhìn cái là nhận ra người này là Luda.

Du Lệ nhìn nhìn số lượng ma vật trong ngõ nhỏ, cùng mấy người đang co rúm trong góc kia, nói với Chử Hiệt, “Kiếm gỗ đào”

Chử Hiệt duỗi tay ra không trung túm một cái, sương đen lượn lờ trên tay anh, anh túm từ trong màn sương đen ra một thanh kiếm gỗ đào giao cho cô.

Sau đó Du Lệ oai phong lẫm liệt nhảy vào ngõ nhỏ, đánh quái vật.

Luda đang cảm thấy số lượng ma vật quá nhiều, định lên tiếng cầu cứu với phân bộ Giáo đình ở gần đó, thì thấy Du Lệ nhảy tới, chẳng nói câu nào, vung kiếm chém thẳng tới đám ma vật đó, một kiếm chém một con ma vật thành hai, máu bắn đầy đất.

Chỉ lát sau, lấy cô làm trung tâm, khắp nơi trên mặt đất đều là những thi thể gãy chân tay, máu chảy thành sông, đám ma vật chết không nhắm mắt nhìn cô chằm chằm.

Luda, “…..”

Đám người vây quanh xem, “….”

Người phụ nữ này là ai thế? Con mẹ nó hung tàn quá đê!