Đới Mẫn Giai và Hoắc Kỳ Xuyên đến một cửa hàng khác trên con đường phố đông đúc. Đây là một trong các cửa hàng có doanh thu không hề thấp, nên rất thích hợp để xem xét sản lượng sản phẩm mới được tiêu thụ như thế nào.
Hoắc Kỳ Xuyên bảo Đới Mẫn Giai chờ một chút, anh cần nói chuyện với quản lý cửa hàng, còn cô tiếp tục xem xét liệu mặt hàng mới có số lượng bán ra ổn định hay không. Cô đứng trước kệ hàng, kiểm tra từng sản phẩm mới và ghi chú lại những điểm cần cải thiện. Bất ngờ, một đám người đi vào. Ban đầu, họ chỉ xem xét các sản phẩm bình thường, nhưng tới sản phẩm mới, họ lại chê bai hết lần này đến lần khác. Sự ồn ào của họ khiến cô chú ý, cô quan sát họ với ánh mắt cảnh giác.
Đám người bắt đầu tiến lại gần các nhân viên nữ, đụng chạm và buông lời trêu chọc thô tục. Một trong số những người đàn ông đó, với vẻ mặt kiêu ngạo, nhìn Đới Mẫn Giai từ trên xuống dưới, bình phẩm một cách thô tục:
- Sản phẩm làm đẹp mà lại tuyển dụng một nhân viên có ngoại hình xấu xí như cô à? Dù ngoại hình cô xấu nhưng thân hình lại đẹp đấy, sao không tận dụng nhỉ? - Hắn tiến lại gần, tay định chạm vào vai cô.
Đới Mẫn Giai giữ bình tĩnh, không để cho hắn chạm vào người mình.
- Làm ơn, tránh xa tôi ra! - cô nói bằng giọng lạnh lùng nhưng không kém phần cương quyết.
Khi tay hắn đặt lên vai cô, Đới Mẫn Giai nghĩ có lẽ chuyện không thể giải quyết trong ôn hòa được nữa. Trong tíc tắc, cô nhanh chóng quật hắn xuống sàn, khiến hắn ngỡ ngàng cong người và đau đớn nằm dưới đất.
Đồng bọn hắn vô cùng bất ngờ và tức giận. Một tên khác bất ngờ rút dao ra, định tấn công cô liên tục nhưng may mắn cô né tránh rất nhanh. Đám đông la hét, lập tức tránh xa khu vực gần cô, nhưng như vậy thì càng dễ cho cô hành động.
Hoắc Kỳ Xuyên, khi đang nói chuyện với quản lý cửa hàng, nghe thấy tiếng động liền nhanh chóng chạy ra. Anh không do dự, lao vào đánh rớt con dao trên tay hắn. Anh bất ngờ xoay người ôm lấy Đới Mẫn Giai, đỡ lấy cô khỏi một cú đánh khác.
- Hoắc… Hoắc tổng…
- Tất cả dừng tay!
Cảnh sát nhanh chóng đến hiện trường và bắt gọn đám người kia. Hoắc Kỳ Xuyên đứng giữa cảnh hỗn loạn, thấy mọi thứ đã được kiểm soát thì mắt không rời khỏi Đới Mẫn Giai, sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt anh.
- Em không sao chứ? - Anh hỏi, giọng đầy lo âu.
Đới Mẫn Giai nhìn anh, vừa cảm động vừa lo lắng:
- Em không sao. Còn anh thì sao? Anh bị thương rồi.
Hoắc Kỳ Xuyên nhíu mày, cánh tay anh rướm máu do vết dao cắt khi anh đỡ lấy Đới Mẫn Giai:
- Chỉ là vết thương nhỏ thôi. - Anh cố gắng mỉm cười để trấn an cô, nhưng sự đau đớn trong mắt anh không thể giấu được.
- Chúng ta cần phải đưa anh đi bệnh viện ngay. - Đới Mẫn Giai nói, giọng run rẩy.
- Không cần đâu, anh ổn mà. - Hoắc Kỳ Xuyên cười gượng, cố gắng trấn an cô lần nữa. Nhưng Đới Mẫn Giai không nghe lời anh, kiên quyết kéo anh ra xe để đến bệnh viện.
Trên đường đi, Đới Mẫn Giai nắm chặt tay Hoắc Kỳ Xuyên, mắt không ngừng nhìn vết thương của anh:
- Anh ngốc thật đấy, tại sao phải đỡ dao cho em chứ? - Cô nói, giọng trách móc nhưng trong mắt lại đầy sự biết ơn và lo lắng.
Hoắc Kỳ Xuyên mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Đới Mẫn Giai:
- Vì anh không thể để em bị thương được, Mẫn Giai à. Em quan trọng với anh.
Đới Mẫn Giai cảm thấy tim mình rung động mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Sự quan tâm và bảo vệ của Hoắc Kỳ Xuyên khiến cô không thể phủ nhận cảm xúc của mình dành cho anh. Cô biết rằng, dù có trốn tránh thế nào, tình cảm giữa họ cũng đã quá sâu đậm để có thể phủ nhận.
Họ đến bệnh viện, và Đới Mẫn Giai kiên quyết ngồi bên Hoắc Kỳ Xuyên suốt quá trình băng bó vết thương. Cô chăm sóc anh một cách tận tâm, và anh cảm thấy hạnh phúc khi có cô bên cạnh. Trong lòng anh, sự quyết tâm bảo vệ và yêu thương cô càng ngày càng lớn mạnh.
Đới Mẫn Giai lái xe đưa Hoắc Kỳ Xuyên về nhà, đầu óc vẫn quay cuồng với những sự kiện vừa xảy ra. Anh ngồi cạnh cô, ánh mắt anh đầy sự tò mò khi thấy cô tự tin điều khiển xe.
- Anh không nghĩ em còn biết lái xe đấy. - Anh nhận xét, cố gắng tìm hiểu thêm về cô gái bí ẩn này.
Đới Mẫn Giai cười nhẹ.
- Có nhiều điều về em mà anh chưa biết đâu, Hoắc tổng.
Khi xe đỗ trước căn nhà lớn, Đới Mẫn Giai đỡ Hoắc Kỳ Xuyên xuống xe một cách cẩn thận. Vết thương của Hoắc Kỳ Xuyên chẳng có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng anh vẫn tỏ ra đau đớn để giữ cô ở lại.
- Mẫn Giai, anh có chút khó khăn trong việc cử động, mà nhà anh lại không có ai. Em có thể giúp anh một chút được không? - Anh nói với vẻ mặt đáng thương.
Đang có ý định gọi xe về nhà, Đới Mẫn Giai khựng lại vài giây. Cô nhìn vết thương trên tay anh đang được băng bó kỹ càng, nó xuất hiện bởi vì anh đã cứu cô, nên cô chẳng thể từ chối lời đề nghị này. Cô đành thở dài trong lòng, bên ngoài nở nụ cười:
- Được rồi, để em giúp anh.