Hoắc Kỳ Xuyên đi vào phòng nghỉ của nhân viên, đôi mắt anh ánh lên sự quyết tâm khi đóng cửa lại. Ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn trần làm căn phòng trở nên ấm cúng nhưng không kém phần căng thẳng. Anh từng bước tiến về phía Đới Mẫn Giai, ánh mắt anh không rời khỏi cô.
Đới Mẫn Giai cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, cô cố gắng giữ bình tĩnh nhưng trái tim đập loạn nhịp. Hoắc Kỳ Xuyên dừng lại trước mặt cô, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài bước chân.
- Em thật sự là Yên Chi sao? - Hoắc Kỳ Xuyên hỏi, giọng anh trầm ấm nhưng đầy kiên quyết.
Đới Mẫn Giai cố gắng phủ nhận, ánh mắt cô tránh né cái nhìn của anh:
- Anh nhầm rồi, tôi không phải.
Hoắc Kỳ Xuyên không tin, anh tiến thêm một bước, ép cô vào tường. Khuôn mặt anh gần kề, đôi mắt anh chăm chú nhìn vào mắt cô, cố tìm ra sự thật.
- Em không thể giấu anh được nữa, Mẫn Giai. Anh nhận ra ánh mắt này từ lần đầu tiên gặp em ở quán bar.
Đới Mẫn Giai cảm thấy tim mình đập mạnh, ánh mắt cô lúng túng:
- Anh thật sự nhầm rồi.
Hoắc Kỳ Xuyên không chịu dừng lại, anh đưa tay nâng cằm cô lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh:
- Mẫn Giai, đừng cố chấp nữa. Anh biết em chính là Yên Chi.
Đới Mẫn Giai cảm thấy mình không thể trốn tránh được nữa, nhưng vẫn cố gắng phủ nhận:
- Tôi không phải...
Không kìm chế được sự nhớ nhung và khao khát, Hoắc Kỳ Xuyên cúi xuống, môi anh chạm vào môi cô trong một nụ hôn đầy khát khao và mãnh liệt. Cảm giác ấm áp và ngọt ngào từ nụ hôn của anh khiến Đới Mẫn Giai bị cuốn vào, không thể phản kháng.
Trái tim cô đập loạn nhịp, cảm nhận được sự nồng nàn từ đôi môi của Hoắc Kỳ Xuyên. Nhưng khi hơi thở bắt đầu cạn kiệt, Đới Mẫn Giai hoảng hốt và đẩy mạnh anh ra. Cô nhìn anh một cách đầy hoảng loạn, không kịp nhìn thấy biểu cảm của anh, cô vội vàng mở cửa và bỏ chạy khỏi phòng.
Hoắc Kỳ Xuyên đứng lại, đôi mắt anh tràn ngập sự tiếc nuối và thất vọng. Anh biết mình đã tìm ra sự thật, nhưng lại không biết phải làm thế nào để giữ cô lại. Trái tim anh đập mạnh, mỗi nhịp đều mang theo sự khát khao và quyết tâm không để mất cô một lần nữa.
Đới Mẫn Giai chạy ra khỏi phòng, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cô không thể tin rằng mình đã để lộ sự thật trước mặt Hoắc Kỳ Xuyên. Trái tim cô đập mạnh, cảm giác hoảng loạn và bối rối làm cô khó thở. Cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào nữa.
Trong khi đó, Hoắc Kỳ Xuyên đứng lặng trong phòng nghỉ, tâm trí anh tràn ngập hình ảnh của Đới Mẫn Giai. Anh biết rằng mình không thể để mất cô, không thể để cô rời xa anh một lần nữa. Anh quyết tâm tìm ra cách để giữ cô lại, để khiến cô tin tưởng và chấp nhận tình cảm của anh.
Đới Mẫn Giai cố gắng tránh mặt Hoắc Kỳ Xuyên sau sự kiện đó, trái tim cô đầy mâu thuẫn và lo lắng. Cô biết mình không thể trốn tránh mãi, nhưng mỗi khi nhìn thấy anh, cô lại cảm thấy tim mình đau nhói. Mỗi lần anh tiến lại gần, cô lại tìm cách né tránh, không muốn đối diện với sự thật mà cô đã cố gắng che giấu.
Hoắc Kỳ Xuyên không chịu bỏ cuộc. Mỗi ngày anh đều tìm cơ hội để gặp cô, cố gắng nói chuyện với cô. Anh gửi tin nhắn, gọi điện, thậm chí đến phòng riêng của cô nhưng Đới Mẫn Giai luôn tìm cách tránh mặt anh. Cô thường viện cớ bận rộn với công việc, tham gia các cuộc họp liên miên hoặc thậm chí ra ngoài khi biết anh đang tìm kiếm mình.
Một buổi sáng, Đới Mẫn Giai bước vào thang máy, nghĩ rằng mình sẽ có vài phút yên tĩnh để chuẩn bị tinh thần cho một ngày làm việc mới. Nhưng khi cánh cửa thang máy sắp đóng lại, Hoắc Kỳ Xuyên vội vàng bước vào. Cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, ánh mắt tránh nhìn anh khi anh đứng ngay cạnh cô.
- Mẫn Giai, chúng ta cần nói chuyện. - Hoắc Kỳ Xuyên nói, giọng anh trầm ấm nhưng đầy kiên quyết.
Đới Mẫn Giai không đáp, chỉ nhìn thẳng vào cửa thang máy, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô biết mình không thể trốn tránh mãi, nhưng cô cũng không muốn đối diện với sự thật.
Hoắc Kỳ Xuyên không bỏ cuộc:
- Anh biết em đang tránh mặt anh. Nhưng anh cần biết tại sao. Em không thể cứ im lặng mãi như thế.
Thang máy dừng lại, Đới Mẫn Giai nhanh chóng bước ra, cố gắng rời khỏi tình huống căng thẳng. Nhưng Hoắc Kỳ Xuyên nhanh chóng theo kịp, bước sát bên cô. Anh nắm lấy tay cô, kéo cô về thẳng phòng chủ tịch của mình trước ánh mắt tò mò của nhiều người.
Ngay khi tiếng chốt cửa vang lên, Đới Mẫn Giai đã bị anh đè lên tường, môi tìm đến môi.