Mê Luyến Khế Ước Chủ

Chương 1




Vừa mới giải tán cuộc liên hoan cùng một lão Đại bang phái khác, Mạch Tư Đạt cùng một đám thuộc hạ nhàn nhã tản bộ chuẩn bị về nhà, vừa vặn nhìn thấy giữa màn đêm một cột khói mờ mịt bốc lên, "Lão Đại, khói này là từ hướng dinh thự của Tiêu tiên sinh."

Nghe thuộc hạ bẩm báo, lão Đại Mạch Tư Đạt chừng 40 tuổi cũng ngẩng đầu nhìn, cảm khái một câu "Cái gì đến cũng phải đến, lão Tiêu bình thường làm người rất thiếu TQ. Việc này cũng khó trách."

Nghe thấy Mạch Tư Đạt nói, tên thuộc hạ bên cạnh lập tức sửa miệng "Lão Đại, là EQ mới đúng."

(EQ thì chắc ai cũng biết rồi, là chỉ số thông minh cảm xúc. EQ thể hiện khả năng của một người hiểu rõ chính bản thân mình, khả năng thấu hiểu người khác, cũng như khả năng chế ngự cảm xúc để thích ứng với hoàn cảnh. Người có EQ cao dễ thích nghi, luôn tìm được sự hòa hợp trong một tập thể, dễ dàng nhận được sự hợp tác.)

"Ai quản là EQ hay TQ, các ngươi hiểu là được rồi. Tóm lại làm người chỉ cần học theo ta đối nhân xử thế thì chắc chắn không bao giờ gặp nguy hiểm! Ha ha ha!" Mạch Tư Đạt ngửa mặt lên trời cười to. Vốn là một bang chủ hắc đạo nổi tiếng dễ chịu, Mạch Tư Đạt bình thường không bao giờ gây thù chuốc oán với ai. Tất nhiên trong giới xã hội đen, loại người hiền hòa chí khí tuyệt đối không có khả năng leo lên cái ghế lão Đại ngồi lâu như vậy, kỳ thật Mạch Tư Đạt vốn là một người thông minh nhiều tính toán, chỉ là không biểu hiện ra ngoài thôi.

Một tràng ho khan vang vọng đánh gãy không khí nhàn nhã vui đùa của đám người Mạch Tư Đạt. Mọi người nhìn theo hướng âm thanh phát ra, lập tức phát hiện một thanh niên cả người đầy máu đang hấp hối ngồi trong góc tường. Dường như giác quan thứ sáu mách bảo không nên bỏ qua một người như vậy, Mạch Tư Đạt cứ thế vô thức bước đến nhìn.

Bắt gặp ánh mắt của Mạch Tư Đạt, đám thuộc hạ nhanh nhạy chạy đến trước mặt thanh niên nọ, nhìn thấy gia huy gắn trên chiếc áo đẫm máu hắn đang mặc lập tức hồi báo Mạch Tư Đạt: "Lão Đại, gia huy trên áo hắn là của nhà Tiêu lão Đại, xem ra người anh em này nhân lúc hoảng loạn mà đào tẩu đây."

"Hừ! Cư nhiên một mình đào tẩu, đúng là không nghĩa khí, ta đây nên tự mình đưa hắn đi theo bồi lão Tiêu mới phải đạo." Mạch Tư Đạt nói xong liền cầm lấy khẩu súng được thuộc hạ lên nòng sẵn, chậm rãi tiêu sái bước đến trước mặt thanh niên nọ, chuẩn bị cho hắn một phát trí mạng.

Nhưng có lẽ cũng tò mò mặt mũi kẻ đào tẩu tròn méo thế nào, Mạch Tư Đạt bỗng ngồi xổm xuống, nâng cằm thanh niên lên, vừa nhìn rõ mặt lập tức trợn mắt: "Tên này không phải con chó trung thành đến chết bồi bên người lão Tiêu sao? Ta còn nhớ hắn tên là Khanh đúng không?" Mạch Tư Đạt nghiêm túc đánh giá khuôn mặt tuấn tú của thanh niên.

"Lão Đại, không phải Khanh, hắn tên là Khẳng."

"Ai quản là Khanh hay Khẳng, các ngươi hiểu là được rồi. Bất quá con chó này của lão Tiêu dù thế nào cũng không thể là kẻ đào tẩu đâu. Xem ra có chuyện vui đây." Ánh mắt Mạch Tư Đạt lộ ra ý cười khôn khéo "Uy! Hai đứa các ngươi, đem hắn về bang rồi tính." Mạch Tư Đạt nói xong liền đưa súng cho tên thuộc hạ phía sau, bỏ lại một đám người không hiểu mô tê, cười ha hả dẫn đầu đoàn trở về nhà.

Tên của Khẳng (肯) có nghĩa là "tình nguyện, cam chịu, vâng lời." Mới nghe tên là thấy số ẻm khổ dài dài rồi ha :v