Mê Luyến Đến Nghiện

Chương 8: ĐÁNH DẤU CHỦ QUYỀN




Đúng lúc Phong Cẩn đi vào, thấy cô đang trầm mặt liền hơi cau mày.

- Con chào bà ngoại

- Ờ, con đến rồi đấy à, thôi ta không làm phiền hai vợ chồng trẻ nữa...Tiểu Mai, mau đưa ta ra dạo vườn

Tiểu Mai nhanh chóng dẫn Phong lão thái thái đi ra sân vườn, trong phòng khách giờ đây chỉ còn mỗi anh và cô với không gian tĩnh lặng, Lệ Chi Lan không dám nhìn thẳng vào mắt anh sau đó đứng dậy muốn chuồng đi nhưng không ngờ lại đi không vững mà ngã xuống may là anh kịp đỡ lấy.

Trong gan tất, mặt hai người đối diện nhau cả hai người có thể cảm nhận được hơi thở của nhau nhất là Lệ Chi Lan, trái tim cô không ngừng đập thình thịch. Bỗng anh nhấc bổng người cô rồi đặt cô lại ngồi xuống ghế, còn anh thì ngồi quỳ xuống một chân sau đó nhấc chân cô lên kiểm tra.

- Chân vẫn còn chưa hồi phục đã muốn chạy nhảy, cô muốn què à ? Vậy để tôi chặt luôn cái chân này của cô

Lệ Chi Lan nghe xong mặt mày liền tím lịm, sắc mặt vô cùng trắng bịch không dám nhúc nhích cái gì vì sợ. Người đàn ông này không chỉ gương mặt đáng sợ mà ngay cả ngữ điệu cũng đáng sợ gấp nhiều lần, cô như cún con ngồi im không dám hó hé cũng không dám cử động chỉ sợ anh nói rồi làm thật.

Bốp.

- Áa...

- Mày hù dọa ai đấy thằng nhóc kia ? Con dâu của tôi, tôi còn chưa dám hù dọa mà mày lại ăn gan hùm hay gì mà rống họng hù dọa con dâu của tôi,...mày còn dám ăn hiếp con dâu của tôi nữa thì đừng có trách....

Bất ngờ Phong phu nhân từ đâu đi đến cốc vào đầu anh, còn không quên hung dữ cảnh cáo anh. Phong Cẩn hết nói nổi liền đứng dậy đối diện với mẹ mình, và giải thích.

- Thôi mà mẹ, con chỉ hù dọa cô ấy để cho cô ấy bớt đi lại, chứ mẹ nhìn đi chân cô ấy lại rỉ máu nữa kìa...

- Mày chính xác là chồng con bé, sao không đợi con bé ngủ dậy rồi bế con bé đi xuống, trách nhiệm của con là bế Chi Lan nếu con bé muốn đi đâu, với lại nhiệm vụ này trong khoảng thời gian chân con bé lành lại mới thôi...

- Mẹ à, nhà mình đâu có thiếu xe lăn...



- Mày còn dám trả treo, con mới chính là xe lăn cho Chi Lan, hiểu chưa con trai yêu quý của mẹ

Phong Cẩn nghe xong mà muốn ngã ngửa ra, anh rõ ràng đang muốn giải thích mà bị nói là trả treo đã thế còn bị bắt làm xe lăn..anh oan ức quá mà, từ khi nào mà mẹ anh lại cưng con dâu còn hơn con ruột.

...

Một tuần thì chân của Lệ Chi Lan hoàn toàn hồi phục, có thể đi lại bình thường như trước. Mà hôm nay Phong phu nhân có dặn là hai vợ chồng cô phải có một buổi tối thật vui vẻ, nên cô từ chiều đã chọn chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Tối nay cô mặc một chiếc đầm màu trắng dài xếp ly eo mỏng nhẹ nhàng kiểu pháp, Lệ Chi Lan ngắm mình trong gương thì không khỏi rung động, không nghĩ đến bản thân khi mặc chiếc đầm này vào trong vô cùng thanh lịch như vậy.

Lệ Chi Lan lật đật đi xuống, thấy Phong Cẩn với trang phục vest đen chỉnh tề trong cuốn hút vô cùng vừa lịch lãm, cô nhất thời mê mẩn nhìn anh đến ngây người, cho đến khi anh lên tiếng mới khiến cô hoàn hồn lại.

- Cô đứng ngây người đó làm gì còn không mau đi

- A...ờ đi liền đây

Cô nhanh chóng đi theo sau lưng anh, cả hai nhanh chóng chọn một nhà hàng sang trọng thuộc phong cách Châu Âu, vì là người bình thường không đủ tiền để đi đến một nơi sang trọng như này khiến cho cô nhất thời choáng ngợp với độ sang trọng của một nhà hàng, và không nghĩ bản thân còn có thể đi được đến nơi này.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng đi đến đưa thực đơn đến cho hai người họ, tuy nhiên Phong Cẩn không chạm đến mà chỉ lạnh lùng nói.

- Cho tôi một phần bò bít tết, mì spaghetti và ly rượu vang đỏ...

- Dạ vâng thưa anh

Phong Cẩn quay mắt sang nhìn Lệ Chi Lan, chỉ thấy cô đang phân vân muốn chọn muốn nào.

- Cô cứ chọn thoải mái đi, càng nhiều càng tốt

- Thật sao ?



Cô đưa ánh mắt nhìn anh đầy nghi hoặc lên tiếng, chỉ khi thấy anh gật đầu nhẹ cô liền vui vẻ chọn rất nhiều món mặc dù biết có ăn hết hay không nhưng vì anh đã nói chọn càng nhiều càng tốt vậy thì cô đây không khách sáo nữa mà gọi liên tục gần như hết trong thực đơn.

Trong tí tách những các món tất tần tật đều mang lên, Lệ Chi Lan nhìn mà không muốn rời mắt suýt chút nữa muốn chảy cả nước miếng vì trong món nào món nấy quá bắt mắt và hấp dẫn quá đi.

Phong Cẩn uống một ngụm rượu vang rồi nhìn cô với cặp mắt thích thú..

- Nhiều như vậy cô có chắc ăn hết không ?

- Tất nhiên rồi, vậy tôi không khách sáo nữa đâu, tôi ăn đây

- Ờ

Phong Cẩn chủ yếu là uống rượu, còn bao nhiêu là dồn ánh mắt nhìn cô đang ăn, trông cô ăn mà không hiểu sao anh lại mắc cười. Cô gái này ăn có vẻ khỏe nhưng sao nhìn cơ thể lại ốm nhom ốm nhắt như thế, cô gái này trước kia có ăn nhiều như thế này không vậy hay là do hôm nay món ăn này trong lạ mắt đối với cô nên cô mới ăn nhiều như vậy.

Sau một hồi thì cuối cùng Lệ Chi Lan cũng ăn hết khiến cho anh cũng phải trố mắt kinh ngạc, không nghĩ cô lại khoẻ ăn đến như vậy, chỉ là một cô gái nhỏ nhắn thế mà ăn mạnh khỏe như thế.

- Tôi còn nghĩ cô không thể ăn hết, cô thật khiến cho tôi khá bất ngờ đấy...

- Thật ra tôi không kém ăn như anh nghĩ, chuyện này đối với tôi chỉ là bình thường thôi

- Ồ...

Bỗng dưng cô đứng dậy, gỡ chiếc kẹp tóc cặp vào cánh tay áo Phong Cẩn trước sự ngỡ ngàng của anh, sau cô tinh nghịch nói.

- Tôi muốn đi vệ sinh vì sợ một vài con bướm bao quanh anh nên tôi chỉ muốn đánh dấu chủ quyền thôi, hihi...

Dứt lời, Lệ Chi Lan quay người đi hỏi nhân viên nhà vệ sinh ở đâu, nhân viên cũng rất nhiệt tình chỉ rất nhiều.