Mẻ Lưới Ngọt Ngào

Chương 34




Sau cuộc trò chuyện với nhà họ Tạ, Châu Văn Lăng chính thức cắt đứt mối liên hệ với lão Tạ Khang. Mặc dù chuyện không được êm xuôi cho lắm nhưng Châu Lăng nhất quyết đưa ra quyết định chính chắn, không muốn đứa cháu ngoại duy nhất của mình phải chịu khổ nữa

Tại một phòng ăn của khách sạn năm sao, tưởng chừng không khí sẽ vui vẻ, ai nấy ăn uống no say. Nhưng không khí đây lại rất ngột ngạt, tất cả các cổ đông lớn, nhưng người có máu mặt trong giới kinh doạnh đều tụ họp ở phòng ăn này

Một tiếng ho khẽ của Châu lão gia đã khiến tất cả đám người kia dè chừng, ông uy nghiêm lên tiếng

" Mọi người cứ tự nhiên, bữa này hãy ăn cho thỏa thích"

Mặc dù được lời mời chân trọng của lão Châu nhưng tất cả mọi người biết chắc ông đang muốn nhờ họ chuyện gì đó. Bữa cơ này có vẻ rất căng rồi đây



Nhìn dáng vẻ tự nhiên sảng khoái cảu lão Châu ai đấy cũng rụt rè, e ngại cố tỏ ra vẻ bình tĩnh. Khong khí cũng chẳng còn căng thẳng khi mọi người đã ăn uống tự nhiên, nói những mẩu chuyện thường nhật

Lúc này, Châu lăng mới thật sự nói ra điều mình muốn. Ông từ tốn đặt chiếc đũa xuống bàn, thong dong lên tiếng:

" Các vị, nghe nói lúc tôi vắng mặt nhà họ Tần ăn nên làm ra lắm nhỉ? Không biết tôi có được nghe thêm những điều mới mẻ về Tần gia từ các vị hya không?"

Bầu không khí đang vui, ai nấy cũng thoải mái. Mễ Sinh ( Ông chủ tập đoàn đá quý tp B) lên tiếng đáp:

" Đúng vậy, cách đây không lâu tôi còn tham gia tiệc cưới linh đình củ cậu cả Tần đó. Nghe nói họ Tần muốn thu cổ phần Tạ gia về dưới trướng mình đó"

Ông ta chép miệng, tỏ thái độ không mấy kính phục. Lại thêm cả Lão Khang( Khang thị chủ tập đoàn trứng khoán) góp vui:

" Lão Tần này không đơn giản đâu, Tần gia có gốc rễ từ trước nhưng mấy năm nay mới nổi trong giới kinh doanh. Tôi từng đàm phán với lão lô đất Thanh Khoa ( mỏ quặng vàng mới) nhưng tính lão ta chắc lắm. Gặm miếng vàng trong miệng nào chịu nhả ra"



Dứt lời liền tu một hơi cạn sạch li rượu, rồi một người nhỏ con ngồi trong góc lên tiếng, đó là cậu cả La thị ( người thừa kế nhà máy âu phục loén nhất tp) góp ý thêm:

" Ông cha thì cháu không biết, nhưng cậu cả họ Tần cháu có biết đôi chút. Anh ta là một tay tài phiệt chơi gái, đàn đúm, lêu lổng vớ các cậu cả nhiều tiền thì không ai lại anh ta. Mà cũng tiếc thay cho số phận cô vợ mới cưới. Cháu nghe bảo anh ta đánh vợ trọng thương rồi đuổi cô ấy đi giữa đêm khuya. Chậc chậc( tiếng tặc lưỡi), ỷ có gia thế cha nên cậy quyền lộng hành"

" Ôi, anh ta quái đản lắm. Còn nghe dính vô vụ bê bối quán bar lớn nhất tp. Cả một phòng thác loạn be bét máu me. Vụ đấy xử lí trong thầm lặng nên cảnh sát cũng chẳng dá vào cuộc điều tra thêm"

"..."

Muôn vàn những thông tin mà lão Châu chưa hề biết hết, nghe những lời bình luận, thông tin từ đám nhà giàu này lại càng làm cho tai Châu lão gia ngứa ngáy, điên tiết.

Thấy sắc mặt của Châu Lăng ngày càng tối sầm đi, ánh mắt sát khí bừng bừng kia ai nấy đều lo lắng bởi những điều mình bình luận ban nãy. Bầu không khí lại một lần nữa ngột ngạt, im lặng đến lạ thường

" Được lắm, họ Tần khá lắm", giọng Châu Lăng tỏ vẻ tức giận, từng chữ ông gằn ra cửa miệng khiến đám người kia đều lặng im quan sát thái độ, hành động tiếp theo của ông

" Tôi muốn mọi người ngừng tất cả hoạt động hợp tác với Tần gia, cho đến khi chúng tôi giải quyết mối quan hệ một chút"

Châu Lăng nhấc li rượu lên huoengs về phía mấy người kia, ngỏ ý ai muốn tán thành thì chạm li với ông. Quả thật đến giây phút này đám người kia chẳng ai có thể từ chối lời đề nghị này từ Châu Lăng

Tất cả gồm hai mươi tài phiệt cùng nhau nâng ly lên chạm chém với ông, tất cả họ đều nhờ có Châu Lão gia giúp sức mới có được ngày hôm nay. Làm sao họ có thể từ chối lời đề nghị này được chứ, vậy chẳng phải đắc tội vớ nhân vật lớn thứ ba ở tp B này hay sao?

Bữa cơm lại tiếp tục, lần này ai đấy cũng đều dùng bữa của mình. Nói chuyện cũng chỉ nhỏ đủ nghe, không dám to tiếng nữa. Riêng Châu Lăng, lòng cảm thấy có chút bất an, khó chịu về chuyện vừa nghe được " Xem ra nhà họ Tần này cần để ý kĩ hơn rồi. Đặc biệt là thằng cháu rể lăng nhăng kia"

Châu lão gia khẽ chép miệng, cả ruột gan ông nóng lên. Tức thay cho Y Na, ông tự trách mình " giá mà từ khi mẹ nó mất ta đón nó theo về nước N có phải giờ nó đượcsống sung túc rồi. Thật thất trách". Lòng ông vẫn oai oái tự trách mình, bữa cơm vẫn cứ diễn ra suôn sẻ