Mẹ Kiếp! Tôi Xuyên Thành Nữ Phụ

Mẹ Kiếp! Tôi Xuyên Thành Nữ Phụ - Chương 24: 24: Bị Phát Hiện Thân Phận




Đi dạo loanh quanh ngắm nhìn mọi thứ ở đây, chúng thật tráng lệ và xa hoa.



Thầm tán thưởng cái tên Darius, một con người quá giỏi để đứng đầu một gia tộc lớn cùng khối tài sản như vậy khi còn trẻ.



Thực ra đi ngắm cảnh chỉ là một phần, tôi muốn hiểu rõ địa hình nơi đây hơn để thuận tiện sau này hành động.* * *Cô vừa đi ra ngoài, anh đưa mắt nhìn theo bóng dáng ấy không biết cảm giác vừa nãy là gì nữa, nhớ lại cảnh tượng lúc nãy một mùi hương thơm nhẹ tỏa ra từ người cô cùng với khuôn mặt gần xát, bất giác nhớ lại rồi lại đỏ mặt.





Anh không phải chưa từng trải qua chuyện này chỉ là những cô gái anh gặp qua người không phải vì lợi ích thì cũng là say mê vẻ ngoài của anh mà tiếp cận, cảm giác kinh tởm ấy cùng với quá khứ không mấy tốt đẹp..





chính vì thế anh không cho bất kì cô hầu gái nào ở cạnh, còn nhớ lần đầu gặp cô, không hiểu sao ở gần cô nhưng không có cảm giác chán ghét hay kinh tởm nên anh mới chú ý mà tìm hiểu về cô, càng tiếp xúc lại càng thấy cô thú vị, thôi suy nghĩ quay trở lại bàn làm việc thì nghe bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: "Thưa ngài, là tôi"Giọng nói của hầu gái trưởng cất lên anh ngồi xuống bàn làm việc: "Vào đi"Hầu nữ trưởng nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, tiến lại gần bàn làm việc của anh cung kính nói:"Thưa ngài, mọi chuyện đều ổn, vị tiểu thư đó học hỏi và làm việc cũng rất nghiêm túc không làm loạn hay gây rắc rối nào"Nghe hầu nữ trưởng báo cáo lại, anh cũng nhìn thấy biểu hiện của cô hôm nay là đủ hiểu cô làm việc như thế nào, là người anh chọn phải khác rồi.




Không ngẩng mặt nhìn hầu nữ trưởng anh hài lòng đáp: "Uhm, có chuyện gì phải báo cáo hết lại cho ta"Dường như nhớ ra chuyện gì đó hầu nữ trưởng nói: "À có một chuyện, hôm nay cô ấy đến hỏi tôi về việc muốn đánh những người hầu gái khác"Anh khựng lại bất giác bật cười, đúng là cô luôn làm người khác thấy thú vị mà "Bà chỉ cần để ý cô ấy là được"Thấy thái độ của ngài ấy như vậy bà thầm hiểu, gật nhẹ đầu rồi rời đi.* * *Chưa đi được bao xa tôi cảm thấy đôi chân như muốn rã ra vậy, quá rộng lớn rồi, tôi từ bỏ thà bản thân cố gắng biểu hiện thật tốt sau đó mượn anh ta tấm bản đồ ở đây có lẽ dễ dàng hơn, dù biết điều đó chẳng hay cho lắm, phải làm điệu bộ lấy lòng kẻ mình ghét nhưng quan trọng vẫn là ở kết quả mà thôi, tôi thà đưa ra lựa chọn nhanh gọn lẹ đó còn hơn hành cái xác này, có khi đi mấy tháng bản thân cũng không thể nào nhớ hết được ấy chứ.



Quay mặt nhìn quãng đường mình vừa đi qua, tôi cố gắng ghi nhớ mọi thứ, đi từ đây quay về chắc cũng vừa đến giờ ăn tối, từ bỏ việc nhớ hết địa hình ở đây tôi quay về.Bước vào nhà ăn dường như không khí hôm nay có gì đó rất lạ nhưng bản thân vẫn chưa biết là vì sao.





Mọi ánh mắt của những cô hầu bắt đầu đổ dồn về phía tôi kể từ khi tôi bước vào, một cảm giác bất an trỗi dậy.



Còn chưa kịp ngồi xuống tôi đã thấy đám người bắt nạt cô hầu hôm qua chặn trước mặt tôi, một giọng nói vang lên: "Đem cô ta lại đây"Đưa mắt nhìn theo nơi phát ra tiếng nói, chắc cô ta là Arika người đứng đầu bắt nạt mọi người, những cô hầu gái bên cạnh nghe theo lệnh mà tiến đến túm chặt tay tôi đẩy mạnh về phía cô ta, vẻ mặt cao ngạo có phần hung dữ: "Ai cho cô dám nhìn thẳng vào ta hả?"Nghe cô ta nói vậy, một cô hầu gái tiến lên đạp mạnh phía sau chân tôi, mất đà tôi ngã khụy xuống.




Thầm nghĩ bản thân thật sự chết chắc rồi, bọn họ đông như vậy xét thấy lực đánh của những người này quả thật nhất định không phải tầm thường, vết đạp vừa nãy vẫn còn đau âm ỉ có lẽ chúng đã bầm tím rồi.



Khuôn mặt Arika thỏa mãn nhìn xuống: "Cô là hầu gái riêng của công tước sao, dám qua mặt ta sao?"Nén cơn đau tôi nhẹ giọng nói: "Tôi cũng chỉ mới đến đây hôm qua, sao tôi biết cô là ai được"Cô ta cười lớn: "Vậy thì để hôm nay ta dạy cho cô biết" dứt lời cô ta đứng dậy đạp mạnh vào bụng tôi, bất ngờ tôi không kịp đỡ cứ vậy nhận lấy cú đánh ấy, đau đớn mà ôm bụng cắn răng chịu đựng.Còn đang nghĩ làm thế nào bọn họ biết nhanh như vậy lướt mắt nhìn qua đám người đang đứng xem vẻ mặt thích thú, thấy một cô hầu khá quen mắt, cuối cùng bản thân cũng nhớ ra cô ta là người hôm qua tôi gặp hỏi đường, không nghĩ nhanh như vậy cơ đấy.Cô ta đưa mắt với đám người hầu, bộ dáng ngả ngớn nói: "Ngạc nhiên đấy, không phải những tiểu thư quý tộc như cô bình thường bị vậy phải quỳ lạy mà cầu xin ta chứ, nhìn ngươi ta lại nhớ con nhỏ đáng ghét kia, đúng là bộ dáng thiếu đòn mà, để xem các người giữ vẻ thanh cao này được bao lâu" nói rồi cô ta nói nhỏ điều gì đó với đám người hầu, còn chưa hết đau tôi cứ nằm liệt dưới sàn ôm bụng như vậy, một lúc sau tôi thấy cô gái bị bắt nạt ngày hôm qua cũng bị lôi vào, cô ấy bị đẩy mạnh nằm cạnh tôi toàn thân chi chít những vết thương, các vết thương không được sơ cứu hay băng bó nhìn thật đau đớn làm sao, còn nghĩ cô ta chỉ là nhẫn nhịn vì mục đích nào đó nhưng không nghĩ lại để bản thân phải chịu đựng đến mức độ này, nhìn xuống chính mình chỉ bị đạp một cái mà tôi đã đau đớn như vậy thử hỏi cô gái này sao có thể chịu đựng được nhiêu đó.Arika ngồi đó nhìn hai con vật này xem nên hành hạ như thế nào, bỗng cô ta nghĩ ra một ý tưởng..





hay là xem chúng tự tàn xát nhau nhỉ.



Lúc này vì quá hưng phấn mà cô ta chẳng nghĩ được gì nhiều, dù vào đây làm cũng đã gần mười năm rồi nhưng mãi không thể đến gần ngài công tước được, những ả này nghĩ mình là ai mà dám lại gần ngài ấy chứ, dì của cô là hầu nữ trưởng điều đó giúp cô dám tung hoành như vậy mà không sợ bị trách phạt."Đã đến rồi ha, bắt đầu trò chơi thôi chứ nhỉ".