Chỉ cần Ôn Diệp không chủ động, Từ Nguyệt Gia cũng sẽ không vượt quá giới hạn dù chỉ một chút.
Mỗi lần đều có thể bình tĩnh đi vào giấc ngủ đúng giờ Hợi.
Đối với điểm này, Ôn Diệp cực kỳ hài lòng.
Hiện giờ Ôn Diệp ở trước mặt Từ Nguyệt Gia rất ít khi che giấu thứ gì, cho dù là phu thê không có tình cảm gì, chỉ cần còn gặp mặt, họ sẽ nhận ra một số thay đổi và khác biệt giữa nhau nhanh hơn và dễ dàng hơn so với người ngoài.
Bởi vậy lúc trước Từ Nguyệt Gia có thể nhìn thấy Ôn Diệp cầm quyển sách truyền bá văn hoá phẩm đồi truy ở trên giường xem đến nhập thần.
Về phần Thiền Kinh... Cũng không phải lần đầu tiên gặp...
Cho nên, tay Từ Nguyệt Gia di chuyển, chậm rãi ôm lấy eo nàng.
Lúc muốn nghiêng người tiến lên, Ôn Diệp lại có chút cuống quít tránh sang một bên, hôm nay đối với nàng không phải là thời điểm an toàn: "Lang quân gần đây cũng phát hỏa à?"
Cho nên cần nàng đến "Hạ hỏa?"
Động tác của Từ Nguyệt Gia cứng đờ, ánh mắt hắn buông xuống Thiền Kinh trong tay Ôn Diệp, thật lâu sau không tiếng động thu tay lại nói: "Không phải nàng đang ám chỉ ta sao?"
Lần trước nàng sai người đến thư phòng truyền những Am ngữ" kia, đêm đó sau khi hắn trở về phòng, đầu giường nàng lại đặt quyển Thiền Kinh này.
"Ta ám chỉ khi nào..." Ôn Diệp nói được một nửa, cúi đầu nhìn theo tâm mắt hắn, lập tức giải thích: "Gần đây ta ăn quá nhiêu đồ nướng rồi."
Thực ra, nghiên cứu thiền kinh là vì thanh lọc tâm tình.
"Tại sao trong đầu lang quân sao chỉ có chuyện đó." Ôn Diệp trả đũa: "Ta thấy lang quân cũng cần nghiên cứu thêm mấy quyển kinh thư rồi đấy."
Nói xong đem kinh thư nhàm chán ném cho hắn, cũng không biết từ đâu rút ra một bộ thẻ và nói: "Ta nói "làm việc khác" là chỉ cái này."
"Lang quân, chúng ta giải trí một chút." Ôn Diệp còn nói như thật: "Ta dạy chàng chơi "mèo câu cá", chơi cái này cũng có thể thanh hỏa."
Từ Nguyệt Gia: ”..."
Sau khi dạy Từ Nguyệt Gia chơi "Mèo con câu cá” liên tục trong bốn đêm, cuối cùng cũng đưa hắn trở vê thư phòng.
Không ai có thể nghĩ tới, Từ Nguyệt Gia hàng ngày ngủ lại ở tây viện, chỉ đơn giản là cùng nàng "Cách chăn bông thuần túy đánh bài" mà thôi.
Ôn Diệp duỗi thẳng tứ chi, nằm trên giường, than thở vài tiếng.
Không thể trách nàng nhẫn tâm với mỹ nam, thật sự là nàng không quen ngủ chung giường với người khác.
Ôn Diệp có một thói quen khác với những người khác, khi ngủ một mình, nàng có thể lăn từ đầu giường đến cuối giường, nhưng một khi trên giường có thêm một người khác, nàng sẽ theo bản năng bó tay bó chân, chỉ chiếm một mẩu giường trước khi ngủ, trói tay trói chân, chờ ngày hôm sau tỉnh lại, cứ giống như ban đêm bị yêu tinh không biết tên hút cạn tinh thần.
Nàng vốn là người khó ngủ, như vậy, giấc ngủ lại càng thêm không đủ.
Nhớ sáng nay phải dậy sớm, tối hôm qua Ôn Diệp không thức đêm xem sách nữa, đầu giờ Hợi liền tắt nến đi ngủ.
Giờ Mão tỉnh giấc, Ôn Diệp ngồi trên giường nửa tiếng mới khó khăn ngồi dậy.
Vân Chi đã ở bên ngoài chờ một hồi lâu, đợi nhìn thấy bóng người di chuyển trên giường, mới đến gần, xốc rèm lên nói: "Phu nhân, hôm nay còn phải theo Quốc công phu nhân đến Xương Nam Hầu phủ dự tiệc.
Ôn Diệp gật đầu: "Ta không quên."
Mấy ngày nay, Lục thị đem tình hình đại khái của Xương Nam Hầu phủ nói cho nàng, phụ thân Từ Nguyệt Gia có một muội muội ruột gả vào Xương Nam Hầu Giang gia, khi đó lão thái Giang gia vẫn còn, nhưng cũng không có tước vị trong người, chỉ là triều nhậm tứ phẩm, người cô mẫu Từ Nguyệt Gia gả vào chính là thứ tử Giang gia.
Tổ phụ Từ Nguyệt Gia nhìn trúng tính tình cùng phẩm chất của thứ tử Giang gia, lại thêm tính tình tiểu nữ nhi mềm mại hơn rất nhiều so với trưởng nữ, gia thế Giang gia không cao nhưng hậu bối không chịu thua kém.
Sau đó chứng minh tổ phụ của Từ Nguyệt Gia quả nhiên không nhìn lâm, thứ tử Giang gia sau khi lựa chọn bỏ văn tòng quân, ở trong mấy trận chiến dịch mấu chốt liên tục lập công, chinh mã nửa đời liều tới vị trí Xương Nam Hầu này.