Điều này làm cho nàng ay còn có thể nói như thế nào.
Phủ Quốc công to như vậy, Ôn thị gả vào, cũng không thể ngay cả miếng sườn dê nướng cũng không cho ăn.
Nhưng Lục thị từ năm 5 tuổi đã được mẫu thân giáo dưỡng theo hướng đương gia chủ mẫu là không cho phép vây quanh chậu than, không để ý hình tượng cầm một miếng sườn dê gặm.
Ôn Diệp nhìn ra sự nhượng bộ của Lục thị và nàng vẫn kiên trì đến điểm mấu chốt, đưa ánh mắt bảo Vân Chi Đào Chỉ đi chuẩn bị bữa tối, mọi người nhanh chóng dời bàn ăn.
Sườn dê nướng và móng heo nướng lại xuất hiện, chỉ là đều bị cắt thành một miếng nhỏ, chất đống trong đĩa.
Mấy món Lục thị mang đến cũng một lần nữa hâm nóng đặt lên bàn.
Món ăn thanh đạm quen thuộc.
Có Lục thị ở đây, không ai dám gắp sườn dê nướng và móng heo nướng cho tiểu thế tử và nhị công tử.
Từ Cảnh Dung có ánh mắt chỉ gắp rau xanh ăn, dùng hành động lấy lòng Lục thị.
Mà Từ Cảnh Lâm nhìn cháo hoa trong bát, lại nhìn móng heo nướng cách đó không xa tâm tâm niệm niệm, bộ dáng muốn ăn lại không dám động, làm cho người ta nhìn có đáng thương hay không.
Tỳ nữ cũng chỉ dám gắp cho nhóc ấy những món khác, sườn dê và móng heo tuyệt đối không dám đụng vào.
Ôn Diệp ngồi xuống, trực tiếp gắp cho Lục thị một miếng sườn dê nướng đã chấm sẵn nước sốt nói: "Tẩu tẩu mau nếm thử đi, nước sốt này là do chính tay ta điều chế, không giống với những gì tẩu ăn trước đây"
Sườn dê nướng mặc dù bị cắt thành từng miếng nhỏ, nhưng thịt liền với xương, Lục thị không thể cứ như vậy mà gắp lên gặm, bảo Bạch Mai đã từng hầu hạ nàng ấy dùng bữa tiến lên, dùng dao nhỏ cạo thịt bám vào sườn dê xuống, cắt thành cỡ ngón cái, ngay cả đĩa sứ cũng đưa đến trước mặt Lục thị.
Lúc này Lục thị mới cầm đũa gắp một miếng nhỏ vào miệng.
Biên độ động tác nhai cực nhỏ, tao nhã vô cùng, Ôn Diệp bội phục.
Qua một hồi lâu, nàng mới hỏi: "Tau tẩu, có hợp khẩu vị hay không?"
Lục thị: "Cung tạm được."
Ôn Diệp vừa nghe, lại gắp cho Lục thị hai miếng, để Bạch Mai từ từ cắt.
Sau khi Lục thị ăn xong một miếng thịt sườn dê, mới nhớ tới bên cạnh còn có Từ Ngọc Tuyên, lúc này ho khan một tiếng nói: "Kỷ ma ma, cho Tuyên nhi cũng nếm thử sườn dê mà nương nó tự tay nướng đi."
Lúc này Kỷ ma ma mới hành động.
Mà Từ Ngọc Tuyên đã sớm nhìn chằm chằm sườn dê trong tay Ôn Diệp, mím môi thèm ăn.
Chờ Kỷ ma ma đem thịt đã cạo bỏ vào trong bát cậu bé, Từ Ngọc Tuyên cúi đầu nhìn, lại ngẩng đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm vào trong tay Ôn Diệp.
Ánh mắt đứa bé quá mức nóng bỏng, Ôn Diệp muốn không chú ý cũng khó. Nàng ngăn cản Kỷ ma ma chuẩn bị cầm lấy bát cho ăn, dùng đũa gắp cho Từ Ngọc Tuyên một miếng xương.
Quả nhiên chỉ thấy mắt tròn nhỏ của cậu bé sáng lên, học Ôn Diệp, động tác mới lạ lấy tay cầm sườn dê gặm.
Nửa ngày không cắn được bao nhiêu thịt mà nhóc vẫn gặm đến say sưa.
Lục thị nhìn thấy, nhưng không ngăn cản.
Đại khái là bởi Từ Ngọc Tuyên tuổi còn nhỏ, thỉnh thoảng quên phép tắc một lần, cũng không ảnh hưởng cho lắm.
Ôn Diệp chăm chú nhìn một lát, khóe mắt thoáng nhìn Từ Cảnh Lâm khổ sở múc cháo ăn, nội tâm bỗng nhiên nổi lên một chút từ bi, thuận tay gắp cho cậu nhóc một miếng.
Từ Cảnh Lâm nhìn sườn dê đột nhiên xuất hiện trong bát, dụi dụi mắt, lại xoa xoa. Là sườn dê thật này!
Cậu nhóc ngẩng đầu nhìn Lục thị, trong ánh mắt lộ ra khát vọng.
Lục thị đã ăn xong miếng sườn dê nướng thứ hai, đối diện với ánh mắt của tiểu nhi tử, dừng một chút nói: "Nhị thẩm gắp cho con thì cứ ăn đi."
Từ Cảnh Lâm lập tức giãn mặt, vừa cười vừa gặm.
Tuy rằng không có móng heo, nhưng có sườn dê nướng gặm cũng đã là rất tốt.
Nhưng cậu nhóc không cầm lên tay gặm như ban đầu, mà là nửa sống nửa chết đấu tranh để dùng đũa.
Sức ăn của Lục thị yếu, ăn ba miếng sườn dê nướng, nửa bát cháo với mấy đũa rau xanh đã no.
Lúc đó trong đĩa sứ trước mặt Ôn Diệp đã chất không ít xương.