Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn

Chương 86




Ôn Diệp gật đầu ừ một tiếng: "Đúng vậy, một đại tướng quân không biết chữ trên bảng hiệu Liên Thành Môn dẫn đầu một đám quân. Đối với những binh lính mù chữ, sẽ không ai biết liệu họ có tấn công nhầm thành hay không."

Từ Cảnh Dung mặt đỏ bừng, ấp úng nói: "Vậy biết toàn bộ chữ không phải là được rồi sao?"

Cậu tuyệt đối không muốn làm một tướng quân đánh lầm thành, như vậy quá mất mặt!

Ôn Diệp nhìn cậu một cái, lại nói: "Đúng vậy, một đại tướng quân chỉ biết đọc chữ, một trang binh thư cũng xem không hiểu, kẻ địch tùy tiện đặt một binh trận, có thể đem các ngươi cả đầu lẫn đuôi, toàn bộ đều bắt vào."

Mặt Từ Cảnh Dung càng đỏ hơn, gấp gáp nói: "Ta sẽ không ngốc như vậy!"

Ôn Diệp gặm móng heo xong, uống một ngụm trà hoa, nghỉ ngơi nói: "Vậy sao? Vậy sao ta nghe nói con hiếm khi giành được hạng ưu."

Bị vạch trần gốc rễ, Từ Cảnh Dung xấu hổ phẫn nộ không thôi, hóa bi phẫn thành thèm ăn, túm lấy thịt trên sườn dê cắn 1 ngoạm.

Làm tướng quân thật khó... Sườn dê nướng ngon quái

*

Chính viện, Lục thị bận rộn cả ngày, trước bữa tối, cuối cũng cũng có thể nghỉ ngơi một lát.

Kết quả phát hiện hai đứa con trai vốn nên tới chính viện dùng cơm lại không thấy bóng dáng.

Chỉ có một mình Từ Ngọc Tuyên ở quanh nàng ấy.

Lục thị cưng chiều ôm cậu bé, còn không quên hỏi Tiển ma ma: "Cảnh Dung Cảnh Lâm đâu?"

Bình thường lúc này, hai huynh đệ đã sớm đến chính viện.

Tiển ma ma trả lời: "Lão nô đã bảo Thanh Tuyết đi Đông viện gọi rồi ạ."

Nói xong, Thanh Tuyết đã trở lại.

Phía sau nàng ấy là Đông ma ma hầu hạ bên cạnh Từ Cảnh Dung.

Lục thị thấy phía sau Thanh Tuyết chỉ có một mình Đông ma ma, liên hỏi: "Thế tử và nhị công tử đâu?"

Đông ma ma đứng phía sau đáp: "Hồi bẩm phu nhân, tiểu thế tử cùng nhị công tử lặng lẽ ra khỏi đông viện, lão nô phái người cẩn thận đi theo phía sau, thấy tiểu thế tử cùng nhị công tử hoá ra là vào tây viện nên không đi vào quấy rầy."

Lục thị kinh ngạc: "Đi đến Tây viện?"

Ngay sau đó lại hỏi: "Chúng nó đã làm xong bài tập rồi à?"

Mấy ngày liên tiếp có tuyết lớn, Lục thị niệm tình đại nho hay đến phủ Quốc công giảng bài tuổi đã già, đặc biệt bảo y chờ tuyết ngừng rồi hãng qua phủ giảng dạy.

Bởi vậy mấy ngày nay, Từ Cảnh Dung cùng Từ Cảnh Lâm đều đang làm bài tiên sinh căn dặn.

Hai huynh đệ đều không có thiên phú đọc sách, ngoại trừ bữa tối đến chính viện dùng cơm cùng Lục thị, mấy ngày nay luôn không ra khỏi cửa.

Đông ma ma cung kính nói: "Lão nô đã kiểm tra rồi, thế tử và nhị công tử làm xong bài tập mới rời khỏi Đông viện.”

Nếu không các nàng cũng không dám tùy ý để hai vị công tử cứ như vậy chạy ra ngoài.

Đến lúc đó cho dù thế tử cùng nhị công tử không xảy ra chuyện gì, thì việc trừng phạt các nàng cũng là khó tránh khỏi.

Lục thị sau khi biết hai huynh đệ rời đi khi đã hoàn thành xong bài tập, chỉ cần không nguy hiểm, nàng bình thường sẽ không ngăn cản.

Chỉ là hai nhóc con này bỗng dưng vô duyên vô cớ đi Tây viện, Lục thị cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Tiển ma ma hiểu rõ chủ tử của mình nhất, thấy Lục thị nhíu mày, suy nghĩ một hồi, nói ra suy đoán của mình: "Nghe nói Nhị phu nhân cực thích đọc sách, lão nô nghĩ không khí ở Tây viện nhất định không tệ, tiểu thế tử cùng Nhị công tử có thể là muốn ở cùng người thích đọc sách, có thể cũng khiến bản thân trở nên thích đọc sách hơn?”

Bà ấy hiện tại là đang nói những lởi chủ nhân thích nghe.

"Là như vậy sao?”

Mắt thấy canh giờ không còn sớm, Lục thị nghĩ không ra liên không tiếp tục đợi nữa, nói: "Hai tiểu tử này sợ là muốn ở lại Tây viện dùng bữa, không đợi chúng nó nữa, Tiển ma ma, phân phó xuống, khai bữa đi."

Nàng ấy vừa dứt lời, một đứa bé lao vào lòng nàng, ngọt ngào gọi nàng: "Bá nương-"

Lục thị cười nói: "Tuyên nhi muốn nói cái gì?"

Từ Ngọc Tuyên xấu hổ nói: "Nương, muốn nương-"