Nàng đã quen với đời sống cá mặn, muốn nàng trở lại cuộc sống như đời trước là tuyệt đối không thể.
Nghĩ như vậy, đoàn người đã đến chính viện.
Ôn Diệp nhìn cánh cổng chính viện, trước đây cảm thấy hai viện cách nhau quá xa, nhưng hôm nay dường như chỉ đi mấy bước đã tới rồi.
Bạch Mai dẫn Ôn Diệp vào noãn các.
Hình ảnh đầu tiên ánh vào mi mắt chính là Từ Ngọc Tuyên đang chơi đùa trên giường lò.
Mấy tỳ nữ trẻ tuổi canh giữ quanh mép giường lò, Lục thị ở ở đối diện, phía dưới bên cạnh giường lò đặt một rương gõ, nhìn còn to hơn rương gỗ mà Vân Chi và Đào Chi đang ôm, bên trong chất đầy ap sổ sách.
Lục thị đang lật xem một trong những quyển sổ đó, bàn tính trên án kỉ vang lên "lách cách”.
Ôn Diệp thấy một màn này, trong lòng càng trở nên kiên định hơn.
Nàng bước lên trước, phúc thân vấn an.
Lục thị nghe thấy âm thanh mới ngẩng đầu lên, nhìn nàng nói: "Tới đây ngồi."
Từ Ngọc Tuyên trên giường lò vừa thấy Ôn Diệp, hai mắt lập tức sáng lên, ném cầu mây trong tay đi, không chơi nữa, muốn tụt xuống giường lò bắt Ôn Diệp, cứ như sợ nàng lại chạy mất.
"Mẫu thân! Đến!"
Từ Ngọc Tuyên vừa hét lên như vậy, Ôn Diệp chỉ đàng ngồi xuống bên cạnh cậu nhóc.
Bên trong noãn các có chút nóng, tiểu hài tử chỉ mặc trung y, thân hình mập mạp vừa ấm vừa mềm, Ôn Diệp vốn dĩ còn chút kháng cự lập tức thả lỏng thân mình, tùy ý cậu nhóc dựa lên người mình.
Từ Ngọc Tuyên tự mình tìm lấy một vị trí thoải mái, hai cánh tay ngắn ngủn đồng thời ôm lấy cánh tay Ôn Diệp, mềm mại hô: "Mau thân -"
Tựa như đã quên sạch sẽ chuyện bị bỏ rơi ba lần bốn lượt trước đó.
Ôn Diệp sờ đầu cậu nhóc tỏ ý đáp lại.
Lục thị ngừng gảy bàn tính, nhìn Từ Ngọc Tuyên đang thân cận với Ôn Diệp một cái rồi nói: "Lý do hôm nay gọi muội tới đây, ta nghĩ muội cũng hiểu rồi."
Ôn Diệp nhu thuận gật đầu: "Bạch Mai cô nương đã nói với muội rồi."
Lục thị bảo bọn tỳ nữ đặt rương gỗ xuống rồi lui ra ngoài, sau đó nói tiếp: "Neu muội đã ga vào Quốc công phủ, cũng nên dần dà tiếp quản sự vụ của Tây viện mới phải, để Liễu Nha và Liễu Tâm ở bên cạnh hiệp trợ thì được."
Ôn Diệp tiếp tục vâng dạ, nhưng trên mặt lại lộ vẻ rối rắm.
Vừa hay để Lục thị nhìn thấy, thuận lý thành chương hỏi ra miệng: "Thế nào? Có chỗ nào khó xử ư?”
Ôn Diệp ngước mắt lên, thành thật nói: "Trước giờ muội chưa từng quản lý những chuyện này, sợ bản thân làm không tốt."
Thật ra đã từng quản, tuy rằng ngày trước Thẩm thị nghiêm khắc, nhưng thứ nữ đến tuổi đều sẽ được cấp cho hai cửa tiệm nhỏ để luyện tay, bằng không sau này gả đến phu gia, hai mắt bị bịt kín không biết gì thì mất mặt nhất vẫn là Ôn gia.
Chỉ là trong lời nói của Ôn Diệp rất mập mờ/chưa từng quản" mà nàng nói là chưa từng quản cửa tiệm lớn như vậy.
Nàng cũng không nói dối.
Lục thị lại giống như đã dự liệu từ sớm, nàng ấy nói: "Cho nên hôm nay ta gọi muội đến là chuẩn bị đích thân dạy muội những thứ này."
Thân là đích trưởng nữ của Định An Hầu phủ, Lục thị năm tuổi vỡ lòng xong đã bắt đầu tiếp xúc dần với những công việc này, từ đơn giản đến phức tạp, từ rối loạn đến chỉnh tê.
Tính toán của Lục thị là muốn tranh thủ chưa tới cửa ải cuối năm tăng cường chỉ dạy cho Ôn Diệp một tháng, chờ đến thời điểm cuối năm, lúc mà mọi việc bắt đầu bận rộn lên, nói không chừng Ôn Diệp còn có thể giúp đỡ một tay.
Ôn Diệp không biết tính toán trong lòng Ôn Diệp, mắt thấy vẻ mặt nàng ấy kiên định thì biết khả năng cứu vớt đường sống trong chuyện này không lớn, nàng nghĩ rồi lại nghĩ, vẻ mặt tức khắc trở nên thành khẩn, trong mắt cũng nhiều ỷ lại hơn, nói với Lục thị: "Vậy thì làm phiên tẩu tẩu rồi."
Lục thị thấy dáng vẻ này của nàng thì phì cười: "Không cần lo lắng, những chuyện này chỉ cần bắt tay vào làm thì sẽ cực kỳ thông thuận, muội yên tâm đi."
Ôn Diệp ngoài mặt giống như tin tưởng, trong lòng lại oán thầm, cực kỳ thông thuận ư? Không thấy được.