Từ Cảnh Dung vô thức ngẩng đầu lên: "Thật sao?”
Ôn Diệp liếc Từ Cảnh Dung một cái, không hề bỏ sót động tác che mông theo bản năng của cậu, sau đó gật đầu trước ánh mắt sáng quắc ánh lên vẻ trông mong của đối phương.
Từ Cảnh Dung nhận được lời đảm bảo rồi mới chịu mở miệng.
Không phải cậu sợ Ôn Diệp giận, chỉ là cái mông này của cậu đã liên tục chịu hai lần tai ương, nếu còn thêm một lần nữa thì nát mất.
Từ Cảnh Dung nhỏ giọng nói: "Ta nói, nói Nhị thẩm thẩm là mẹ kế ác độc."
Vân Chi và Đào Chi ở bên cạnh nghe vậy thì giận lắm, sao tiểu Thế tử có thể nói nhăng nói cuội về phu nhân của bọn họ như vậy chứ!
Trong khi đó, phản ứng của đương sự Ôn Diệp lại rất lạnh nhạt: "Còn nữa không?"
Từ Cảnh Dung lắc đầu: "Hết rồi."
Bây giờ cậu đã biết Tam đường di nhà ngoại tổ có mưu đồ bất chính đối với Nhị thúc nhà mình, là cậu rơi vào hố lửa của Tam đường di. Mẫu thân nói, muốn biết Nhị thẩm thẩm rốt cuộc là người như thế nào, thân là người nhà không nên nghe dèm pha từ miệng người ngoài, phải học cách tự mình quan sát.
Mà Tam đường di chính là người ngoài mà mẫu thân đã nói.
Chỉ nghe một phía từ người ngoài đã vội vàng nhận định là vì không đủ tín nhiệm người nhà, cậu là Thế tử Quốc công phủ, đó là cái không nên nhất.
Sau hai trận đòn roi gia pháp, vài ngày cấm túc, cùng với bằng chứng mà Thanh Tuyết cô cô mang về, Từ Cảnh Dung đã hoàn toàn tỉnh ngộ.
Ôn Diệp thấy cậu thực sự thành khẩn nhận sai, bèn nói: "Nhị thẩm thẩm tha thứ cho con."
Từ Cảnh Dung nghe vậy, trái tim rốt cuộc cũng yên ổn, giọng nói cũng dần thoải mái hơn: "Cảm ơn Nhị thẩm thẩm."
Nhưng một khắc sau, vẻ mặt của cậu lại suy sụp lần nữa.
Ôn Diệp thấy vậy mới hỏi: "Còn chuyện gì nữa à?"
Từ Cảnh Dung lắc đầu rồi lại gật đầu: "Mẫu thân nói đầu xuân sang năm sẽ đưa ta đi thư viện, một tháng chỉ có thể vê nhà một lần."
Ôn Diệp nhướng mày nói: "Con không muốn đi?"
Từ Cảnh Dung dần dần cởi mở hơn: "Ta ghét nhất là đọc sách, Nhị thẩm thẩm không biết đấy thôi, chữ trên sách lít nha lít nhít chen chúc nhau như kiến, ta vừa thấy nó là đầu lại đau."
Ôn Diệp không biến sắc tiếp lời: "Vậy sao?"
Từ Cảnh Dung tiếp tục lải nhải, hôn nhiên không nhận ra nguy hiểm đang cận kề: "Sau này ta muốn làm tướng quân, giống như phụ thân, tổ phụ và ngoại tổ phụ vậy, ra trận giết địch! Nhưng mẫu thân cứ muốn ta đi đọc sáchl"
"Tẩu tẩu không cho con học võ à?" Ôn Diệp lại hỏi.
Từ Cảnh Dung lắc đầu nói: "Cũng không phải, mẫu thân nói, nếu muốn tiếp tục học võ thì phải đọc sách”
Ôn Diệp thả chung trà xuống, giọng nói gần như dịu dàng nói: "Vẫn nên nghe lời mẫu thân của con thì hơn, như vậy đi, lát nữa ta tặng cho con một món lễ vật, đảm bảo con sẽ thích."
Sự dịu dàng của Lục thị chỉ tồn tại ở thời điểm Từ Cảnh Dung trước năm tuổi, thái độ lúc này của Ôn Diệp suýt chút nữa khiến cậu tưởng rằng mình đã quay lại hồi còn bé.
Trong lòng Từ Cảnh Dung không nhịn được muốn nói, Tam đường di nói chuyện còn ác hơn cả mẫu thân!
"Lễ vật gì?" Từ Cảnh Dung bất giác hỏi ra miệng.
Ôn Diệp mỉm cười: "Đây là bí mật."
Kết quả là, Từ Cảnh Dung lúc đến còn bồn chồn khó chịu, lúc về Đông viện lại mang theo vẻ mặt tràn đầy mong đợi.
Chờ người đi rồi, Đào Chi liền nổi giận dung đùng: "Phu nhân! Tiểu Thế tử nói người như vậy, người còn chuẩn bị lễ vật cho cậu ấy làm gì!"
Nàng ấy thật sự nhìn không nổi.
Ôn Diệp thong thả nói: "Ta còn chưa nói sẽ tặng gì mà, ngươi đừng giận."
Vân Chi nghe vậy liên hỏi: "Phu nhân định tặng cái gì?"
Ôn Diệp lộ ra nụ cười không có ý tốt, nói: "Ta nhớ danh sách thư tịch mà ta mua cho tiểu muội lần trước vẫn còn đúng không?"
Đào Chi lờ mờ hiểu ra: "Còn, nô tỳ vẫn luôn cất kỹ!"
Ôn Diệp quay sang nhìn nàng ấy, phân phó: "Từ bên trong chọn ra mấy quyển tối nghĩa nhất, khó đọc nhất đưa qua cho tiểu Thế tử, nói rằng đó là kỳ vọng tốt đẹp mà Nhị thẩm thẩm dành cho nó."
Ôn Diệp chưa từng nghĩ tới sẽ làm mẹ kế ác độc.
Nhưng thẩm thẩm ác độc ấy mà, trước mắt nàng rất có hứng thú nha.