Nàng không cảm thấy dựa vào nhan sắc của kiếp này có thể gặp được chân mệnh thiên tử cả đời chỉ yêu mình nàng.
Người đàn ông suốt đời chỉ yêu một người, không ngoại tình đó dù ở xã hội hiện đại cũng hiếm hoi, huống chỉ là cổ đại giáo pháp nghiêm ngặt, nam nhân phải tam thê tứ thiếp mới hợp pháp hợp quy hợp lễ.
Lúc trước Ôn Diệp câu giờ chỉ vì lúc ấy nàng còn quá nhỏ tuổi, mới mười lăm, sáu tuổi mà gả cho người khác đẻ con làm nàng rất khó chấp nhận.
Nếu bắt nàng phải chọn giữa "Nếu tránh không khỏi thì đành thuận theo và "Trốn được ngày nào hay ngày ấy, chắc chắn nàng sẽ chọn cái thứ hai.
Ôn Diệp đảo tròng mắt, mấy năm qua nàng làm hỏng ba việc hôn nhân, bên ngoài ít nhiều gì có lời đồn, nói là bát tự của Ôn gia Tứ cô nương khắc nhà chồng.
Cộng thêm bây giờ nàng đã "lớn tuổi, chắc càng khó mai mối hơn.
Nghĩ đến đây, Ôn Diệp rất là săn sóc nói: "Mẫu thân nếu thấy khó xử thì nữ nhi sẽ đi khuyên di nương thay mẫu thân."
Ôn Diệp nói xong định đứng lên.
"Có cho phép ngươi đi chưa?" Thẩm thị mở miệng, đáy mắt toát ra uy nghiêm.
Mông vừa rời khỏi ghế lại hạ xuống, Ôn Diệp ngồi ngay ngắn, trong mắt hợp thời lộ ra tia nghi hoặc mờ mịt.
Nhưng Thẩm thị biết bộ dạng lúc này của Ôn Diệp đều là giả vờ, bên dưới vỏ bọc ngoan hiền là xương cứng phản nghịch.
Vì thế Thẩm thị nói: "Tuy ta không thèm lo cho ngươi, nhưng vì nghĩ cho cô nương Ôn gia ngày sau, trong vòng ba tháng phải định ra việc hôn nhân của ngươi."
Thẩm thị không muốn tôn nữ tương lai khó mai mối chỉ vì cô cô thứ xuất Ôn Diệp này.
Ôn Diệp thấy Thẩm thị đã quyết ý, biết lần này tránh không khỏi, thế là nói: "Hết thảy xin nghe theo mẫu thân làm chủ."
Thẩm thị lắng lặng nhìn nàng thật lâu, biết lần này nàng không giả vờ nữa, nét mặt của bà ta dịu xuống, nói tiếp: "Ngươi yên tâm, chuyện của ngươi tuy khó khăn chút, nhưng ta cũng sẽ không tùy tiện chọn nhà chồng cho ngươi, đến lúc đó có nhân tuyển, ngươi cứ chọn một trong số đó."
Ôn Diệp chớp chớp mắt, nàng còn được lựa chọn sao?
Từ chính viện trở lại Hoành Vu viện, Vân Chi đã đứng chờ trước cửa từ sớm, nàng ấy vừa thấy Ôn Diệp thì lập tức hỏi: "Cô nương có cần nghỉ ngơi một lát không?"
Giờ thìn đã qua một nửa, ngày thường nàng vẫn hay thức dậy vào giờ này, Ôn Diệp bước chân vào phòng, mắt nhắm mắt mở ngáp một cái, sau đó gật đầu: "Ừm, vẫn còn chút buồn ngủ."
Vân Chi bước tới giúp Ôn Diệp cởi áo ngoài, lại nói: "Phu nhân không trách phạt cô nương đấy chứ?"
Ôn Diệp nhướng mắt lên, nói: "Ta không làm gì sai, tại sao mẫu thân lại phạt ta?"
Nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm, để Vân Chi giúp mình tháo trâm gỡ búi tóc, nói tiếp: "Mẫu thân chỉ là quan tâm đến hôn sự của ta mà thôi." Động tác trên tay Vân Chi thoáng khựng lại, không nhịn được có chút lo lắng: "Lần này phu nhân chọn nhà nào?”
Đào Chi biết hầu hết những chuyện xảy ra trong quá khứ của Ôn Diệp, nhưng Vân Chi chỉ biết một phần nhỏ, ví như chuyện phá hoại mối hôn sự với vị Lưu công tử khiến thông phòng mang thai trong thời kỳ Quốc tang, nàng không hề dấu diếm người tính tình quy củ như Vân Chỉ.
Thời khắc này Vân Chi chỉ sợ nàng lại gặp phải một Lưu gia thứ hai.
Ôn Diệp rũ mắt nhìn khuôn mặt tú lệ mượt mà trong gương, thật là đáng tiếc, trẻ như vậy đã phải bước vào nấm mồ hôn nhân.
"Vẫn chưa quyết định." Nàng thở dài: "Mẫu thân nói sẽ nghĩ ra danh sách, để ta chọn một người trong số đó."