Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn

Chương 5




Ôn Diệp nhìn bóng lưng không chút lưu luyến của Thường thị, hơi bĩu môi.

Thái độ của chủ mẫu đương gia quả nhiên khiến người chịu nghe, còn hơn là nữ nhi ruột thịt nói khô nước miếng như nàng.

Hàn ma ma mím môi, hơi nghiêng người nói với Ôn Diệp: "Tứ cô nương, mời."

Ôn Diệp vô thanh thở dài, đành phải đơn giản sửa sang lại vẻ ngoài, đoan trang nhấc chân vào nhà.

Hàn ma ma theo sát sau đó, trên đường đi có ngước mắt nhìn vài cái.

Bà ta là ma ma theo gả của phu nhân, ở trong Ôn gia hơn hai mươi năm, tự nhận hiểu biết mấy vị cô nương trong phủ. Đại cô nương đoan trang giữ lễ, do phu nhân tự mình bồi dưỡng, từng cử động đều có phong thái mà thiên kim thế gia nên có.

Mấy vị thứ xuất khác tuy vẻ ngoài khí độ kém hơn Đại cô nương một chút, nhưng đại thể đều không có sơ sót gì.

Chỉ riêng người trước mắt, mấy năm gần đây Hàn ma ma mới chậm rãi nhận ra Tứ cô nương dường như trước mặt mọi người và lúc riêng tư có bộ dạng khác nhau.

Khi ở trước mặt người khác thì cũng là một cô nương quy củ, lễ độ đầy đủ, nhưng khi trở về địa bàn của mình, xung quanh không có tâm mắt của người khác thì nàng giống như không có xương, có thể nằm tuyệt đối không ngồi, có thể ngồi tuyệt đối không đứng.

Đi vào nhà chính, Hàn ma ma ngẩng đầu, chợt thấy Tứ cô nương cúi người chào phu nhân, chờ phu nhân nói một câu ngồi di, quả nhiên Tứ cô nương đã dính chặt mông vào ghế.

Hàn ma ma đã sớm thói quen: ”..

Tứ cô nương này luôn cố gắng khiến mình thoải mái trong phạm vi lễ độ, mỗi lần nàng làm biếng đều sẽ không khiến người khác tìm được sai lầm.

Nắm bắt chừng mực chính xác hơn ai hết.

Động tác bưng tách trà lên của Thẩm thị hơi khựng lại, liếc hướng người ngồi tư thế đúng quy củ bên tay phải của mình, bà ta lặng im một lúc rồi nói: "Ngươi nên biết ta kêu ngươi lại đây là vì chuyện gì."

Ôn Diệp thầm thở dài, đương nhiên nàng biết chứ, ngoài mặt nàng vẫn giữ vẻ ngoan ngoãn, mặt mày hợp thời lộ ra nét thẹn thùng: "Hôn sự của nữ nhi đã làm mẫu thân bận lòng."

Thẩm thị nương động tác cúi đầu nhấp ngụm trà che giấu khóe môi co giật nhẹ, khi bà ta ngước đầu lên thì trở lại hình tượng nghiêm khắc thường ngày, nói thẳng: "Nếu không phải cô nương vừa độ tuổi thành thân trong phủ chỉ còn một mình ngươi, e rằng Ôn gia đã sớm thành đề tài câu chuyện trà chiều của người khác."

"Ngươi không vì chính mình, cũng nên nghĩ cho bào muội tuổi nhỏ của ngươi." Thẩm thị càng nói mặt càng đanh lại, đặt mạnh tách trà xuống bàn: "Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn kéo dài tới lúc Ôn Ngũ cập kê?"

"Nữ nhi không dám." Ôn Diệp cúi đầu xuống.

Bộ dạng ngoan ngoãn lúc này của nàng rất giống Thường di nương.

Thẩm thị nhìn qua hướng khác giây lát: "Mấy ngày trước di nương của ngươi đến trước mặt ta cầu xin, hy vọng ta cố gắng nhanh chóng định một mối hôn sự cho ngươi."

Ôn Diệp lập tức ngước mắt lên, vừa lúc chạm phải ánh nhìn của Thẩm thị.

Ánh mắt đó giống như đang hỏi: Sao không giả bộ tiếp đi?

Tuy Ôn Diệp cũng biết vị mẹ cả này sớm biết tính tình thật sự của mình, nhưng giờ phút này bị đột nhiên vạch trân, nàng khó tránh khỏi lúng túng.

Nhưng may mà nhiều năm qua nàng đã rèn luyện da mặt dày rất cao siêu.

Vài giây sau, Ôn Diệp khôi phục như thường nói: "Nữ nhi biết, trở lại nhất định sẽ dặn dò di nương."

Chân mày Thẩm thị giật nhẹ, khó hiểu hỏi: "Dặn dò cái gì?"

Ôn Diệp trưng ra bộ mặt bình tĩnh đón lấy ánh nhìn của Thẩm thị, trả lời: "Mẫu thân mỗi ngày phải lo các việc trong phủ, di nương còn liên tiếp quấy ray là có lỗi rồi."

Thẩm thị: ".. "