Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn

Chương 48




Ôn Diệp mặc kệ, giơ đôi đũa đang kẹp thịt trong tay lên hỏi cậu nhóc: "Ăn không?"

Ôn Diệp hồn nhiên không cảm thấy đối tượng mà mình vừa hỏi là một đứa nhỏ hai tuổi, bé tí thế thì có thể hiểu cái gì chứ.

Nước lẩu mà trù phòng chuẩn bị được hầm từ xương, tươi ngon thanh đạm, tiểu hài tử cũng có thể ăn.

Không chờ nhóc con phản ứng lại, Ôn Diệp đã sai Đào Chi đem một bộ bát đũa mới lên đặt ở phía đối diện.

Kỷ ma ma vốn muốn để tiểu công tử ngồi xuống bên cạnh Ôn Diệp: "..."

Vị tân Nhị phu nhân này thật khó tả.

Tiểu công tử của Quốc công phủ tự có người tận tâm chăm sóc, Ôn Diệp chỉ để Đào Chi dạy Kỷ ma ma, người phụ trách chăm sóc Từ Ngọc Tuyên phải nhúng thịt và rau bao lâu, sau đó thì không quản nữa.

Tiểu hài tử cũng không cần chấm nước chấm làm gì, ăn nguyên chất nguyên vị là được rồi, cho nên trước mặt Từ Ngọc Tuyên chỉ để một cái bát trống.

Từ Ngọc Tuyên người nhỏ, mỗi bữa đều ăn không nhiều, cho nên đói cũng rất nhanh.

Lúc này ngửi thấy mùi hương toát ra từ nồi canh hầm xương đang sôi sùng sục, cái miệng nhỏ đã sớm phát thèm.

Bàn tay nhỏ của cậu nhóc chỉ vào nồi canh đang bốc hơi nóng, vội vã thúc giục Kỷ ma ma: "Ma mai Muốn ăn!"

Kỷ ma ma bất đắc dĩ, chỉ đành bước lên trước nhúng rau nhúng thịt cho Từ Ngọc Tuyên.

Mùa đông ăn lẩu không phải là chuyện gì mới mẻ, trước đây Quốc công phủ cũng từng nấu ăn mấy lần, chỉ là cách ăn không được văn nhã lắm, cho nên Lục thị hiếm khi chuẩn bị.

Một bữa ngo thiện vội vã kết thúc sau hai khắc, Ôn Diệp ăn cũng không sảng khoái lắm.

Thử hỏi ai có thể ăn uống thoải mái dưới cái nhìn chăm chú của cả phòng người lạ cơ chứ.

Trái lại, Từ Ngọc Tuyên dưới sự hầu hạ chu đáo của Kỷ ma ma đã ăn rất ngon miệng.

Sau khi ăn no, Kỷ ma ma ôm cậu nhóc xuống ghế, không có hơi nóng bốc lên từ nồi lẩu cản trở ánh nhìn, Từ Ngọc Tuyên lần nữa nhìn về phía Ôn Diệp, dường như đã nhớ ra nàng là ai, đôi mắt cún con nhìn chằm chằm Ôn Diệp một hồi, bỗng nhiên non nớt gọi: "Mẫu thân!"

Chén trà trong tay Ôn Diệp khẽ run lên, sau đó dần bình tĩnh lại, nói: "Đã ăn no chưa?"

Từ Ngọc Tuyên men theo cạnh bàn tiến lại gần Ôn Diệp: "No al"

Khi khoảng cách giữa hai người chỉ bằng một cánh tay, Ôn Diệp nhịn không được xoa đầu cậu nhóc.

Trong khoảnh khắc bị chạm vào đầu, Từ Ngọc Tuyên theo bản năng lùi ra sau nửa bước, chờ đến khi phát hiện không có nguy hiểm thì mới thôi không nhúc nhích nữa.

Trong lòng Ôn Diệp thầm nói, nhóc con phản ứng thật nhanh.

Sau khi sờ đã ghiền, Ôn Diệp sai Đào Chỉ lấy bài giấy mà mình đã làm lúc trước ra.

Mùa đông dài đằng dang, chỉ đọc thoại bản thôi thì không được.

Bài giấy khá giống với bài poker đời sau, Vân Chi với Đào Chi đều được Ôn Diệp đích thân truyền dạy, nhiều năm trôi qua, bây giờ thực lực của hai người không hề thua kém nàng.

Nhưng ba chủ tớ mà đánh bài ăn tiền thì không thích hợp lắm, vì vậy Ôn Diệp định ra quy tắc người thắng sẽ dán giấy lên mặt người thua.

Ba người, thích hợp nhất là đấu địa chủ.

Lúc lấy bài giấy ra, ngoài ba chủ tớ nhà Ôn Diệp, những người khác đều vô cùng tò mò.

Thứ mà Nhị phu nhân chơi hình như không giống với bài lá mà bọn họ từng thấy trước đây.

Ôn Diệp không còn để ý đến Từ Ngọc Tuyên nữa, chỉ chuyên tâm đánh bài, mà Từ Ngọc Tuyên từ sau khi thấy bài trong tay nàng thì cảm thấy rất mới lạ, từ đầu đến cuối đều không chịu rời đi.