Đào Chi mở rương lớn ra, bên trong đều là tạp thư thoại bản đã được đổi hết bìa sách, tính công kích không còn lớn như vậy nữa.
Vân Chỉ thì thảm rồi, tính cách của nàng ấy vốn có chút bảo thủ, rương sách nhỏ mà Ngũ cô nương Ôn Nhiên tặng quả thật đã làm khó nàng ấy rồi.
Nàng ấy nhìn chữ viết trên bìa sách, gì mà, quả thật không biết phải mở miệng thế nào.
Mà ở bên cạnh, Đào Chi thấy một rương "Tứ thư Ngũ kinh” thì cười nói: "Phu nhân là muốn ôn cũ hay là đọc mới đây?"
Vân Chỉ: ”..."
Bình thường phu nhân đã dạy Đào Chi thứ quái gì vậy.
Trời đã vào đông, khí lạnh xộc đến.
Ôn Diệp nằm trên nhuyễn tháp trong nội thất, thuận tay túm lấy một tấm đệm lông che lại bụng dưới, bên cạnh đặt một bàn ăn, mặt trên để hai đĩa điểm tâm mà nàng thích ăn cùng với một ấm trà.
Chậm rì rì nói: "Lấy quyển mới tới đây."
Đào Chỉ lấy thoại bản mới trong rương ra đưa cho Ôn Diệp.
Ôn Diệp nhận sách, nhìn thoáng qua chữ viết khá phóng khoáng trên bìa sách, chưa lật sách đã nói: "Người đi hỏi Liễu Nha, bảo nàng ấy tìm người chuyển giá sách đến thư phòng tây gian."
Thư phòng ở tây gian cũng là của Từ Nguyệt Gia, nhưng có lẽ ít dùng nên bên trong ngoài giá sách sát tường chất đầy sách ra thì trên thư án gần như không có dấu vết có người sử dụng.
Có lẽ là từ sau khi nguyên phối phu nhân mất, Từ Nguyệt Gia rất ít vê hậu viện ngủ.
Nếu đã vậy, thư phòng tây gian chia cho nàng một nửa hẳn cũng không sao.
"Ngoài ra, phải đổi bìa sách của mấy quyển sách mới đi." Ôn Diệp nghĩ một chút lại bổ sung.
Đào Chi thuần thục đáp: "Vâng, phu nhân."
Nàng ấy nói xong thì dùng khuỷu tay khẽ thọc Vân Chi.
Vân Chi bất đắc dĩ nói: "Vậy ta đi tìm bìa sách mới."
Phu nhân nhà bọn họ cái gì cũng tốt, chỉ là quá say mê đọc thoại bản.
Ôn Diệp nhìn bọn họ với ánh mắt hài lòng: "Không uổng ta thường ngày yêu thương các ngươi."
Thư phòng ở tây gian không nhỏ, so với nhà chính của Ôn Diệp hồi ở Ôn gia còn rộng hơn nhiều.
Hiệu suất làm việc của Liễu Nha rất cao, chưa đầy một khắc giá sách đã được chuyển từ khố phòng đến nhà chính.
Ôn Diệp chỉ huy mấy bà tử đẩy giá sách cũ sang trái một chút, sau đó đặt giá sách mới vào.
Sau khi làm xong này đó, Ôn Diệp cho các bà tử lui xuống.
Không lâu sau, một nửa giá sách đã được Vân Chi và Đào Chi lấp sách vào.
Trước cứ như vậy, bắt đầu từ giá sách.
Cuộc sống vẫn còn dài mà. Ôn Diệp lần nữa trở lại nhuyễn tháp trong nội thất, vừa ăn điểm tâm vừa uống trà, đọc thoại bản giết thời gian.
Dậy sớm bất tiện thế đấy.
*
Thân là đương gia chủ mẫu, không có chuyện gì xảy ra ở Quốc công phủ có thể qua mắt được Lục thị.
Tất nhiên là Tây viện cũng không ngoại lệ, sau khi Ôn Diệp từ chính viện trở về Tây viện đã phát sinh những chuyện gì, không quá nửa canh giờ đã được truyền đến tai Lục thị.
Trong nhà chính, Lục thị hỏi ma ma: "Ý ngươi là, Ôn thị sai người chuyển một giá sách mới qua đó?"
Tiển ma ma đáp lại: "Thanh Tuyết đã nói như vậy."
Lục thị vẫn có lòng tin với hai mẹ con Tiển ma ma và Thanh Tuyết.
"Xem ra Ôn thị này cũng không tồi." Lục thị lộ ra vẻ mặt hài lòng: "Nhị đệ cũng thích xem sách, về điểm này thì phu thê hai người đã có chủ đề để nói chuyện với nhau rồi."
Tiển ma ma nói tiếp: "Thanh Tuyết còn nói, nhị phu nhân không tiếp quản tất cả sự vụ ở Tây viện, vẫn để hai người bọn Liễu Nha và Liễu Tâm tiếp tục quản lý."