Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn

Chương 44




Đương nhiên, Ôn Diệp cũng không tham ăn nhiều, một khi thấy no thì lập tức dừng đũa, dù sao nếu ăn quá nhiều thì đối với thân thể cũng không tốt.

Nàng đã lập chí đời này phải sống đến một trăm tuổi, không có một thân thể khỏe mạnh thì không được.

Sau khi ăn uống no say, Ôn Diệp mới có lòng kêu hai tỳ nữ đến hỏi chuyện.

"Những người khác đã thấy quen chưa?" Ôn Diệp hỏi hai người.

Vân Chỉ trả lời: "Tảo thiện mà người mới ăn lúc nãy là Hồng Hạnh làm đấy."

Hồng Hạnh là trù nương của nhà bếp nhỏ ở Hoành Vu viện, phần lớn tài nghệ bếp núc của nàng ấy là do Ôn Diệp dạy.

Ôn Diệp nói: "Thảo nào ta ăn thấy mùi vị quen thuộc như vậy."

Đào Chi đứng ở phía sau Ôn Diệp, vừa bóp vai cho nàng vừa hỏi: "Phu nhân, có cần gọi người của Tây viện đến đây gặp mặt chút không?"

Lời của Vân Chi đến nàng ấy nghe còn hiểu, phu nhân không thể không hiểu được.

Tối qua chỉ mới thấy hai nhất đẳng tỳ nữ là Liễu Nha và Liễu Tâm, những người khác thì chẳng thấy đâu cả.

Vì vậy Ôn Diệp gật đầu đồng ý: "Van Chi, chuyện này giao cho ngươi."

Vân Chi đáp "vâng" rồi lập tức rời khỏi nhà chính.

Chỉ một lát sau, Liễu Nha đã dẫn đầu một nhóm tỳ nữ và bà tử đến nhà chính.

Ôn Diệp đứng dậy, ra khỏi nội thất, mười mấy tỳ nữ và bà tử lấy Liễu Nha làm đầu, đồng loạt cong lưng hành lễ với nàng.

Hành động không chút cẩu thả, lễ nghi một chút cũng không thể bắt bẻ.

Không hổ là tôi tớ do Quốc công phủ chỉ dạy.

Ôn Diệp ngồi xuống ghế chủ vị, giơ tay vẫy vẫy: "Liễu Nha, ngươi quản lý Tây viện bao lâu rồi?"

Liễu Nha vừa nghe được tên mình, trong lòng khẽ thót lên, nhưng ngoài mặt vẫn không biến sắc, giọng điệu cung kính đáp: "Hồi nhị phu nhân, là hai năm trước Quốc công phu nhân điều nô tỳ đến Tây viện."

"Hai năm trước?" Ôn Diệp túm lấy điểm thời gian này, lông mày khẽ nhướng, không đúng lắm nha.

Nàng cứ tưởng rằng Liễu Nha và Liễu Tâm đều là tỳ nữ bồi gả mà nguyên phối của Từ Nguyệt Gia đã lưu lại, bây giờ xem ra không phải rồi.

"Liễu Tâm thì sao?" Ôn Diệp lại hỏi.

"Hồi nhị phu nhân, nô tỳ với Liễu Nha được điều đến Tây viện cùng năm." Liễu Tâm không kiêu ngạo không siểm nịnh hồi đáp.

Ôn Diệp thu hồi tầm mắt, sau đó nhìn về phía nhóm người còn lại, nói: "Các ngươi cũng nói xem mình đã đến Tây viện vào lúc nào?"

Tây viện gồm có hai nhất đẳng tỳ nữ, bốn nhị đẳng tỳ nữ, sáu tam đẳng tỳ nữ, ngoài ra còn có hai trù nương và ba thô sử bà tử, nhiêu đây là còn chưa tính mấy người ở tiền viện đâu đấy.

Ôn Diệp không nhịn được cảm thán, mệnh của Từ Nguyệt Gia thật tốt, có nhiều người hầu hạ như vậy.

Nhưng chuyện khiến Ôn Diệp cảm thấy có ý tứ nhất chính là, trong số những người này, người đến đây sớm nhất cũng chỉ hai năm là cùng.

Ôn Diệp cũng không muốn nghe ngóng chuyện ngày trước của Tây viện.

Bởi vậy sau khi hỏi xong, Ôn Diệp giữ lại hai người Liễu Nha và Liễu Tâm, dặn dò những người còn lại tiếp tục làm việc của mình.

Trong hai người được giữ lại, Liễu Nha là thấp thỏm nhất, nàng vừa lo lắng cho bản thân mình, vừa sợ tân phu nhân nhân cơ hội này làm khó dễ Liễu Tâm.

Trái lại Liễu Tâm không hề thấy thẹn với lương tâm, nàng ấy quản lý tiền viện trước giờ chưa từng xảy ra sai lầm. Nếu tân phu nhân vô cớ gây khó dễ với tỳ nữ tôi tớ các nàng thì sau này sao có thể đối xử tốt với tiểu công tử.

Nếu thật sự có một ngày kia, nàng ấy tin tưởng Quốc công phu nhân nhất định sẽ có quyết đoán công bằng.