Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn

Chương 337




Kỳ thật Định An Hầu phu nhân với Ôn Diệp tiếp xúc không nhiều, hiểu biết đối với nàng cơ hồ cũng bắt nguồn từ trưởng nữ Lục thị.

Ấn tượng sâu sắc nhất chính là câu nói kia: "Miệng lưỡi trơn tru".

Khi đó Định An Hầu phu nhân còn cảm thấy là trưởng nữ nói quá mức, hôm nay vừa thấy, bà ấy yên lặng thu hồi ý nghĩ lúc trước, là bà ấy suy nghĩ quá hạn hẹp.

Bà ấy nhìn ve phía nữ nhi nói: "Con phiền cái gì, ta nghe có vẻ khá hay."

Định An Hầu phu nhân mặc dù tính tình có chút kiềm chế, nhưng cũng không muốn tranh giành Tời khen chân thành.

Phương pháp dưỡng da mà, khẳng định là có.

Thấy lời nói và việc làm của Ôn Diệp chân thành, Định An Hầu phu nhân không keo kiệt nói: "Lát nữa ta sẽ lấy một phần cho con, nhưng phương pháp mỗi người một khác, hiệu quả sẽ khác nhau, con cũng đừng ôm kỳ vọng quá lớn."

Sau đó, đề tài một lần nữa trở lại việc chọn thế tử phu nhân Hầu phủ.

Đối mặt với Định An Hầu phu nhân đưa ra hai cô nương, Lục thị đưa ra ý kiến, cuối cùng nói: "Các nàng đều là cô nương tốt, nhưng mà nương, người vẫn phải hỏi ý nghĩ của đại đệ nhiều hơn, phu thê hòa thuận phần lớn vẫn là từ nam tử."

Lục thị nói uyển chuyển, thế gian này, chỉ cân nam tử có thể an phận săn sóc một chút, lo gì các thê tử không ôn hòa cung thuận.

Định An Hầu phu nhân gật đầu nói: "Nương hiểu ý của con, trước khi đến nương cũng đã hỏi qua đại đệ của con, nó nói bất luận ta với cha con chọn cho nó cô nương nhà nào, nó đều sẽ đối đãi tốt với người ta.

Nghĩa là không có người trong lòng.

Phu thê Định An Hầu lúc còn trẻ chính là nhìn trúng nhau mới ở cùng nhau, nhưng là vì hôn sự của con cái, bọn họ đều sẽ hỏi ý kiến của bọn nhỏ trước.

Lục thị đối với lời nói của đệ đệ cũng yên tâm.

Đã chọn được người, Định An Hầu phu nhân cũng không ở chỗ Lục thị quá lâu, lập tức chuẩn bị trở về thăm dò xem nhà gái có ý nguyện kết thân hay không.

Trước khi đi, để lại một đơn thuốc dưỡng da cho Ôn Diệp.

Lục thị nhìn Ôn Diệp yêu thích một phương thuốc dưỡng da, nhịn không được nói: "Không phải ta đả kích muội, phương thuốc này trước kia ta cũng dùng qua, tác dụng không lớn."

Ôn Diệp buông phương thuốc xuống nói: "Tẩu tẩu không phải lo, có còn hơn không."

Nàng đương nhiên nhìn ra được chất da của Định An Hầu phu nhân là "trời sinh" vượt xa "hậu thiên dưỡng da", chỉ là có vài người chưa tới Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định.

Ví dụ như nàng.

Ôn Diệp mang theo phương thuốc dưỡng da quay về Tây viện. Sau bữa tối, Ôn Diệp định thử dùng phương thuốc 1 lần xem sao.

Nàng vừa mới phối xong lượng dùng, Từ Nguyệt Gia đã trở lại.

Lúc đó giờ Hợi đã qua.

Từ Nguyệt Gia đi qua gian bên cạnh rửa mặt một phen, sau khi đi ra lập tức đi tới bên cạnh Ôn Diệp, thoáng nhìn tờ giấy bên cạnh tay nàng, hỏi: "Đây là thứ gì?"

Ôn Diệp ngồi trước bàn trang điểm, thuận miệng trả lời: "Là phương thuốc dưỡng da ta lấy từ nương Tau tẩu."

Từ Nguyệt Gia nghe xong, đưa tay lấy ra nhìn hai lần.

Thấy Từ Nguyệt Gia không lên tiếng, Ôn Diệp bắt đầu nói hươu nói vượn: "Ta định khiêu chiến với tổ mẫu trẻ tuổi nhất Đại Tấn một chút."

Từ Nguyệt Gia hoài nghi mình nghe lầm, hồi tưởng lại Từ Ngọc Tuyên sau giờ ngọ hôm qua ở trong viện đang lót chân hái nho, nói: "Nó tuổi này còn chưa cưới được thê tử."

Ôn Diệp bôi kem loãng như bùn đỏ lên mặt, nói tiếp: "Không phải ai cũng nói trẻ con gặp gió lớn, gặp gió vài lần là lớn rồi."

Từ Nguyệt Gia nghiêm túc nói: "Vậy phải gặp bao nhiêu trận gió nữa."

Ôn Diệp: "..."

Phải nói rằng, nếu ở lâu với một người hay nói năng vô lý, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng ở một mức độ nào đó.

Định An Hầu phu nhân giữ lại phương thuốc nói, phải đắp lâu một chút, ít nhất hai khắc đồng hồ.

Đương nhiên cũng không thể quá lâu, thời gian dài, sẽ rất khó rửa.

Ôn Diệp nhìn khuôn mặt đỏ bừng trong gương đồng, quay đầu nói: "Lang quân ngủ trước đi."