Mắt thấy ánh mắt mẫu thân sắp bị phụ thân thu hút, Từ Ngọc Tuyên nóng nảy dùng hết sức từ lúc bú sữa vung một quyền, ý đồ dùng âm thanh gọi Ôn Diệp: "Nương! Nhìn con này!"
Sau khi nghe thấy tiếng gọi ầm ỹ của Từ Ngọc Tuyên, Ôn Diệp bớt thời giờ liếc mắt nhìn cậu bé một cái.
Tuy rằng nàng thừa nhận Từ Ngọc Tuyên rất đáng yêu, nhưng nàng thích mỹ nam tuấn tú hơn.
Một bộ kiếm hoa và quyền pháp kết thúc, phần cổ y phục của hai phụ tử đã sam màu, trên thái dương lãm tấm mồ hôi.
Từ Ngọc Tuyên thở phì phò chạy đến trước mặt Ôn Diệp, nhưng Ôn Diệp lại vươn ngón trỏ chọt lên lông ngực cậu bé: "Cứ đứng tạm ở đó đã."
Từ Ngọc Tuyên khó hiểu: "Mẫu thân?"
Ôn Diệp: "Nương đã cho người đi chuẩn bị nước ấm, cái cơ thể đầy mồ hôi của con phải được tắm rửa kỹ càng."
Từ Ngọc Tuyên nghe ra Ôn Diệp đang chê mình, cậu bé cúi đầu ngửi bản thân: "Không thối mài!"
Ôn Diệp bình tĩnh nói: "Không thối cũng phải tắm, nếu không chờ tới tối con sẽ thối rình cho coi."
Từ Ngọc Tuyên "Hu một tiếng, rồi nói: "Vậy phụ thân cũng phải tắm, phụ thân lớn hơn Tuyên Nhi càng thối hơn!"
Sau khi nói xong Từ Ngọc Tuyên quay đầu đi tìm bóng dáng phụ thân, rồi đột nhiên ồ lên một tiếng: "Phụ thân đâu?”
Ôn Diệp cầm một quả nho cho vào miệng, nói: "Phụ thân con đã đi vào trong tắm rửa từ lâu rồi."
Bàn về trình độ tự giác, nhi tử vẫn còn nhỏ, không thể nào bằng phụ thân được.
Ôn Diệp nhìn thoáng qua bóng dáng Kỷ ma ma lại xuất hiện lần nữa, lên tiếng thúc giục: "Còn không chịu đi tắm thì lát nữa phụ thân con sẽ thơm, còn con thối hoắc đó."
Từ Ngọc Tuyên không muốn mình thối, lắc đầu nguay nguậy nói: "Tuyên Nhi tắm!"
Kỷ ma ma về Trắc tây viện lấy xiêm y cho Từ Ngọc Tuyên tắm rửa, nước tắm đã chuẩn bị xong, để ở nhĩ phòng.
*
Năm nay còn nóng hơn cả năm ngoái, Ôn Diệp đã chuẩn bị hành trang đi tránh nóng xong từ sớm, chỉ chờ Lục Thị đánh tiếng.
Sau lần trải nghiệm năm trước, năm nay Lục Thị đã cố tính giảm số lần ra ngoài dự tiệc lại, ở trong phủ chuyên tâm xử lý công việc, cho nên năm nay họ có thể ở lại Khê Tuyền Sơn một tháng.
Đương nhiên cũng không chắc là ở lại Khê Tuyên Sơn mãi, Lục Thị còn chọn ra hai nơi dự bị, đến lúc đó rồi bàn thêm.
Vẫn như trước, lần này để hai huynh đệ Từ Quốc Công và Từ Nguyệt Gia ở lại trông chừng Quốc Công phủ, Ôn Diệp và Lục Thị dẫn hai đứa bé ra ngoài.
Có điều đợt này còn có thêm Thẩm Thị, nửa tháng trước Lục Thị đã gửi thư hỏi thăm bà ấy. Thẩm Thị đã lo liệu việc Ôn gia nửa đời người, bây giờ trong phủ ngoại trừ Ôn Nhiên ra thì những nữ nhi khác đã xuất giá, năm nay Ôn Nhiên mới tám tuổi, cách lúc xuất giá tận bảy, tám năm.
Mà bản thân cô bé là một đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, trong mắt chỉ quan tâm đọc sách, hiếu thảo với trưởng bối, đối xử với đám chất nhi, chất nữ trong nhà cũng rất ra dáng cô cô.
Trước giờ chưa từng khiến bà ấy nhọc lòng.
Bây giờ trọng trách trên vai Thẩm Thị đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Thấy lời mời của Lục Thị, bà ấy nghĩ sơ một lát rồi đồng ý ngay, bây giờ trong nhà có hai nhi tức, bà ấy không cần quá lo lắng.
Có điều sau khi Ôn Diệp và Lục Thị đi được nửa tháng, Từ Nguyệt Gia có một vụ án liên lụy đến phú thương ở huyện thành Kinh Giao.
Mà huyện thành nơi phú thương kia ở cách Khê Tuyên Sơn không xa.
Vụ án có hơi "phức tạp", ước chừng phải mất nửa tháng mới lục soát chứng cứ xong....
Sau khi đi Khê Tuyên Sơn tránh nóng trở về, vừa lúc đến ngày sinh nhật thật sự của Từ Ngọc Tuyên.
Bây giờ cậu bé còn nhỏ, những chuyện này không thể nào nói cho cậu bé được.
Đến ngày ấy Ôn Diệp tiện tay làm cho cậu bé một chén mì trường thọ.
Chén mì này không giống như chén mì trước giờ Từ Ngọc Tuyên từng ăn, nó chỉ có một sợi mì nhưng lại rất dài, cho vào trong chén cũng ngang ngửa với một chén mì bình thường.
Bây giờ Từ Ngọc Tuyên đã biết câm đũa, cậu bé chọt sơi mỳ màu vàng dài trong chén, phát hiện ra, hỏi: "Nương ơi, sợi mỳ này thật là dài."