Một nữ tử muốn sống tốt ở nhà phu quân, đây là một chuyện không dễ gì.
Ôn Ngọc Uyển có thể có được ngày hôm nay là nhờ biện pháp mà Thẩm Thị đã chỉ dẫn nàng ấy lúc trước.
Bắt đầu từ ngày Ôn Ngọc Uyển xuất giá, chỉ cần trong phạm vi tầm mắt của Vĩnh Thành Bá phu nhân, Ôn Ngọc Uyển sẽ không được phép thân thiết với Thẩm Thị hơn Vĩnh Thành bá phu nhân.
Vĩnh Thành Bá phu nhân là một người ưa sĩ diện, bà ấy thương Ôn Ngọc Uyển là thật, nhưng mà ở trong lòng bà ấy, chắc chắn sẽ mong mỏi nhi tức luôn đặt nhà chồng lên hàng đầu.
Thẩm Thị cũng không cảm thấy cách này có vấn đề gì, bà ấy chỉ mong nữ nhi có thể sống thuận lợi trôi chảy ở nhà chồng.
Nữ nhi do chính tay mình nuôi lớn có suy nghĩ gì làm sao Thẩm Thị không đoán ra được chứ: "Chỉ cần con sống ở phủ Bá Tước tốt thì mẫu tử chúng ta gặp mặt nhau ít đi vài lần cũng không sao."
Ôn Ngọc Uyển im lặng một lúc, rồi ngước mắt nói: "Mọi chuyện con đều nghe theo mẫu thân cả."
Thẩm Thị đưa tay xoa mái tóc của nàng ấy như khi nàng ấy còn nhỏ, nói: "Tứ muội của con nói nếu sau này ta muốn ngâm suối nước nóng, thì cứ đến làm phiền nàng."
Ôn Ngọc Uyển nghe vậy thì không nhịn được mà bật cười, tuy nàng ấy không hiểu biết quá nhiều về đám muội muội ở nhà, nhưng cũng nhớ mang máng Ôn Diệp là người lười nhác nhất, sợ phiền phức nhất trong đám muội muội.
Có lẽ nguyên văn sẽ hơi khác một chút nhưng hiếm khi thấy mẫu thân nói đùa với mình, Ôn Ngọc Uyển cảm thấy rất mới lạ.
*
Bên kia, sau khi Ôn Diệp giao Từ Ngọc Tuyên cho Từ Nguyệt Gia xong thì dẫn đám tỳ nữ về Khê Thúy Viện.
Thường Di Nương đã chờ từ sớm, Ôn Diệp không dẫn theo Từ Ngọc Tuyên là vì có chuyện muốn nói với di nương.
Đến chính đường của Khê Thúy Viện, Ôn Diệp tìm cớ để tiểu muội về phòng của nàng ấy trước.
Mười lăm phút sau, khi Thường Di Nương biết tin Ôn Diệp không định có con thì trợn tròn mắt.
Ôn Diệp đã đoán trước có rất nhiều trường hợp có thể xảy ra, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, nàng không hề hốt hoảng, nói: "Di nương, con rất nghiêm túc trong chuyện này, di nương đừng khuyên con."
Trong mắt nàng tràn đầy kiên định.
Thường di nương sửng sốt một lúc lâu, rồi mới cứng nhắc đáp lời: "Có phải là vì lúc ta sinh tiểu muội con đã dọa con sợ rồi không?”
Ôn Diệp lắc đầu: "Di nương nghĩ cái gì vậy, tính tình con thế nào người còn không hiểu rõ sao, con không muốn sinh vì sợ mang thai khổ, sợ sinh con đau đớn, còn cả sợ chết nữa."
Thường di nương vừa nghe được chữ "chết" cuối cùng thì lập tức "xùy" một tiếng, nói: "Tết nhất, nhắc tới mấy chuyện xui xẻo làm chi."
Ôn Diệp: "Vậy di nương còn khuyên con sinh nữa không?" Thường di nương lặng im một lúc lâu lâu, cuối cùng thở dài thườn thượt nói: "Cũng đành thôi, con đã không muốn sinh, di nương còn có thể ép con được sao?"
Ôn Diệp dừng lại một lúc, nàng hoàn toàn không ngờ rằng chuyện sẽ như thế này, không hề có dấu hiệu xảy ra cảnh tượng “nổi điên" như trong dự đoán của nàng.
Ngoại trừ trong ánh mắt bà ấy lộ ra thất vọng và tiếc nuối, nhưng biểu hiện của Thường di nương vẫn được coi là bình tĩnh.
Thường di nương thấy Đại nữ nhi nhìn chằm chằm mình với ánh mắt tò mò nghiên cứu, bỗng nhiên tức quá hóa cười: "Sao nào? Sợ di nương đổi ý à?"
Ôn Diệp: "Con nghĩ rằng di nương sẽ khuyên con vài câu."
Thường di nương lại nhìn nàng, nói: “Con chính là đứa bé mà ta mang thai mười tháng sinh ra, di nương biết mang thai khổ sở thế nào."
Tuy đến nay bà ấy vẫn không thể nào hiểu được những suy nghĩ kỳ quái trong đầu Đại nữ nhi, nhưng bà ấy không muốn tự tay đẩy nữ nhi của mình vào nguy hiểm.
Bà ấy biết mình không phải người thông minh, cho nên có nhiều chuyện bà ấy sẽ không nghĩ quá nhiều.
Nhưng bà ấy cũng hiểu rõ một đạo lý là có một vài chuyện không thể cưỡng cầu.
Nếu Đại nữ nhi không có con nhưng vẫn có thể sống tốt trong Quốc Công phủ thì bà ấy cần gì phải ép nàng làm chuyện nàng không muốn chứ.