Từ Ngọc Tuyên cũng không vào nhà mà đứng bên ngoài cửa sổ nói chuyện với Ôn Diệp, có điều là Kỷ ma ma ôm cậu bé lên cao.
Nếu không thì với cái đôi chân ngắn cũn cỡn của cậu bé, chưa chắc Ôn Diệp nhìn thấy được cái trán cậu bé đâu.
Đối diện với cặp mắt sáng lấp lánh của cậu bé, Ôn Diệp hỏi: "Tìm nương có chuyện gì thế?"
Từ Ngọc Tuyên gật gật đầu, rướn người vào trong cửa sổ, nói với Ôn Diệp: "Nương ơi, con muốn "Tuyên Nhi"!
Kỷ ma ma đang ôm cậu bé nghe vậy thì mặt đầy chấm hỏi, nhưng Ôn Diệp lại hiểu rõ: "Cần cái đó làm gì?"
Từ Ngọc Tuyên: "Tuyên Nhi ném cầu tuyết!"
Ôn Diệp hơi nhướng mày, không tiếp tục hỏi nữa: "Được, con đợi chút."
Nàng không hề hoang mang chút nào, lưu loát bước xuống giường, đi về phía án thư, Từ Nguyệt Gia đi chưa bao lâu, bút, mực và giấy hắn mới dùng vẫn còn bày biện trên bàn.
Ôn Diệp cầm cây bút hắn đã từng dùng, tìm đại một tờ giấy nào đó rồi viết xuống chữ "Tuyên Nhi" lên trên mặt giấy, sau khi thổi để nét mực khô nàng đưa cho Từ Ngọc Tuyên đứng bên ngoài cửa sổ, nói: "Này, đi chơi tiếp đi”
Tuy Từ Ngọc Tuyên còn nhỏ, nhưng cậu bé đã rất quen thuộc tên của mình, sau khi cậu bé lật qua lật lại phân biệt xong thì ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Diệp, cười khúc khích nói: "Cảm ơn nương."
Kỷ ma ma nhìn tờ giấy viết tên trong tay Từ Ngọc Tuyên, thật sự không thể hiểu nổi câu nói "con muốn Tuyên Nhi" mà cậu bé nói là ý này sao.
Quay lại nơi chơi ném tuyết, Từ Ngọc Tuyên đã lấy tờ giấy gói quả cầu tuyết lại ri đưa nó cho Từ Cảnh Lâm: “Đại ca, đập."
Từ Cảnh Lâm không rõ nguyên do: "Tuyên đệ, tại sao phải bọc một tờ giấy."
Từ Ngọc Tuyên lại nói: "Đó không phải giấy, đó là Tuyên Nhi, huynh dùng nó để ném Đại ca, chúng ta sẽ thắng!"
Sau khi nói xong, cậu bé chủ động chạy về bên cạnh Kỷ ma ma, hai tay quấn chặt cái áo choàng nhỏ mặc trên người, cười đến là hiền lành và vô hại.
Từ Cảnh Lâm cúi đầu nhìn thoáng qua bản thân đang đứng lẻ loi trên nên tuyết trắng xóa, bàn tay vì chơi tuyết nên lạnh đến mức đỏ bừng.
Hình như có gì đó sai sai nhỉ.
Từ Cảnh Dung vốn đứng cách đó không xa nghe cậu bé nói vậy thì khóe miệng giật nhẹ, cậu âm thầm liếc cơ thể nhỏ bé của Từ Ngọc Tuyên, trong lòng bỗng thấy may mắn, thứ ném về cậu bé chỉ là giấy và quả cầu tuyết.
Ôn Diệp nhìn cảnh tượng này, còn Đào Chi đang châm trà ở gần đó thì đảo mắt đi, cảm thán: "Cũng may là Hứa tiên sinh không dạy công tử là có thể viết cả chữ lên đá."
Sau khi trận ném tuyết vô cùng náo nhiệt kết thúc, ba huynh đệ đi vào trong nhà sưởi ấm. Lúc này Tu Cảnh Lâm mới phát hiện ra, ngay khi cậu nhóc định há miệng nói chuyện thì đôi chân ngắn ngủn của Từ Ngọc Tuyên đã lon ton chạy tới chạy lui, lúc thì bê trà nóng, lúc thì bê bánh ngọt.
Từ Cảnh Lâm được hầu hạ thoải mái dễ chịu nhanh chóng tha thứ cho hành vi lười nhác vừa rồi của Từ Ngọc Tuyên.
Tuyên đệ vẫn đối xử với cậu nhóc rất tốt.
Bữa cơm tất tiên năm nay không khác biệt với năm trước, đồ ăn vẫn phong phú đầy đủ, Ôn Diệp liếc nhìn bàn ăn, thật ra đã có thêm vài món ăn nàng thích ăn.
Sau khi ăn cơm tất niên xong, Lục Thị phát tiền mừng tuổi cho mấy đứa nhỏ, tiền mừng tuổi của Từ Ngọc Tuyên vẫn là thỏi vàng hình heo nhỏ như năm trước.
Có lẽ là biết đêm nay sẽ nhận được tiền mừng tuổi, cho nên trước khi đến chính viện Từ Ngọc Tuyên đã bảo Kỷ ma ma ôm theo cả heo vàng mà năm ngoái Ôn Diệp tặng cho cậu bé đến chính viện cùng.
Bây giờ bên trong không chỉ để những thỏi vàng hình heo nhỏ tích cóp lúc trước, mà cả ngân phiếu do Từ Quốc Công cho, thỏi vàng hình hạt dưa cùng với thỏi bạc đều bị cậu bé nhét hết vào trong.
Sau đó đêm nào cậu cũng ôm chúng nó đi ngủ, thế cho nên sáng nào Kỷ ma ma dọn dẹp cũng đều có thể giũ ra không ít thỏi vàng hình hạt dưa và thỏi bạc.