Ôn Diệp cong môi, lại bắt đầu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ một lát sau đã thấy Từ Nguyệt Gia ôm Từ Ngọc Tuyên đứng trước mặt mấy người tuyết cao thấp không đồng đều, những bông tuyết xinh đẹp đang bay phấp phới.
Từ Ngọc Tuyên ngôi ở trong lòng ngực Từ Nguyệt Gia, ngón tay búp măng múp míp thịt thò ra chỉ vào cái chính giữa, nói: “Đây là nương."
Trên đầu người tuyết dán một tờ giấy chữ to mà cậu bé luyện sai, có lẽ đang ám chỉ Ôn Diệp hay đọc thoại bản.
Tiếp theo cậu bé chỉ vào cái nhỏ nhất nằm bên cạnh: "Đây là con, Tuyên Nhi!"
Cậu bé chỉ vào mình.
Trên đầu người tuyết nhỏ có để một miếng bánh táo đã bị gặm hơn một nửa.
Cuối cùng là người tuyết cách xa hơn một chút, trên đầu có không ít bùn đất, là người tuyết trông méo mó nhất trong ba người tuyết.
Trên đầu người tuyết còn cắm không ít nhánh cây tùng.
Nhánh cây tùng vẫn còn xanh mon mởn, có vẻ là mới hái.
Sau đó đã nghe thấy Từ Ngọc Tuyên cất giọng non nớt của cậu bé, nói năng khí phách vô cùng: "Đó là phụ thân!"
Từ Nguyệt Gia nhìn màu xanh mướt trên đầu người tuyết, im lặng một lúc lâu rồi hỏi: "Ai dạy con cắm?"
Từ Ngọc Tuyên dùng ngón tay chỉ vào ngực mình, vô cùng tự tin nói: "Tuyên Nhi đó, cái này đẹp!"
"Mỗi ngày phụ thân đều đội mũ đi ra ngoài, đây là mũ."
Từ Nguyệt Gia: "..."
Ôn Diệp không nghe thấy cuộc đối thoại của hai cha con.
Nàng nhìn một lúc rồi quay đầu đi vê nệm mềm tiếp tục thưởng trà xem thoại bản.
Chỉ là nàng mới lật được hai tờ thoại bản thì Từ Nguyệt Gia đã vê.
Ôn Diệp nghe thấy tiếng động mới ngẩng đầu lên, nhưng thấy chỉ có một mình hắn, nàng đảo mắt nhìn ra phía sau hắn, nói: "Tuyên Nhi đâu?"
Từ Nguyệt Gia đi đến ngồi xuống cạnh bếp lò một lân nữa, cầm lấy cái kìm đùa nghịch than, nói: "Về làm bài tập rồi."
Ôn Diệp nghe vậy thì không tin lắm, hỏi lại: "Người chàng nói là Tuyên Nhi đấy sao?"
Từ Nguyệt Gia ngước mắt, vẻ mặt lạnh nhạt: "Nếu không thì sao?"
Ôn Diệp trầm ngâm suy nghĩ một lát, lại hỏi: "Chang không ép con chứ?"
Từ Nguyệt Gia: "Nó chủ động mà."
Ôn Diệp khẽ nhướng mày, không nói nữa. Mà Từ Ngọc Tuyên "chủ động" về làm bài tập đang ôm một chồng bài tập tủi thân uất ức đi vào chính viện.
Lục Thị đang bận bù đầu bù cổ, vừa ngẩng đầu lên thấy hai đứa bé, nàng ấy còn thấy hơi sửng sốt.
Trong tay Từ Cảnh Lâm cầm một người tuyết, nói: "Nương, con dẫn Tuyên Nhi đến chỗ nương học bảng chữ mẫu."
"Bá nương ơi" Từ Ngọc Tuyên khóc thút thít.
Lục Thị thấy lòng đau như cắt, hỏi han ngay: "Có chuyện gì thế?"
Nàng ấy bước xuống khỏi giường đất, đi đến ôm Từ Ngọc Tuyên vào trong lòng, hỏi: "Ai bắt nạt Tuyên Nhi nhà mình nào?”
Từ Cảnh Lâm đặt người tuyết lên trên bàn, tranh trả lời: "Là Nhị thúc bảo Tuyên Nhi nên làm bài tập."
Từ Ngọc Tuyên phản bác: "Không có đâu!"
Lục Thị nhìn hai huynh đệ vài lần, cuối cùng đảo mắt nhìn sang Kỷ ma ma, nói: "Kỷ ma ma, bà nói đi."
Kỷ ma ma tiến lên nửa bước, vừa định há miệng thì Từ Ngọc Tuyên lại giành mở miệng trước: "La phụ thân không thích người tuyết mà con làm cho phụ thân!"
Lục Thị nghe vậy thì xua tay để Kỷ ma ma lui xuống, không cần bà ấy giải thích nữa.
Nàng ấy cúi đầu, dịu dàng dò hỏi: "Có phải Tuyên Nhi hiểu lầm phụ thân con hay không?”
Theo nàng ấy biết, Nhị đệ là người sẽ không bao giờ thể hiện buôn vui trên nét mặt, nhất là Tuyên Nhi còn nhỏ như vậy.
Từ Ngọc Tuyên lắc đầu khẳng định: "Không có đâu."
Lục Thị ngẫm nghĩ rồi lại hỏi: "Tuyên Nhi nói xem con làm người tuyết như thế nào?"
Từ Ngọc Tuyên thuần thục trả lời: "Lăn một quả cầu tuyết nhỏ, sau đó lăn thêm một quả cầu tuyết lớn, đặt quả cầu tuyết nhỏ lên quả cầu tuyết lớn, sau đó đội mũ cho người tuyết nhỏ!"
Lúc nói chuyện cậu bé còn khua tay múa chân để miêu tả, trông tung tăng nhảy nhót không còn khóc thút thít nữa.
Nghe thì không có vấn đề gì cả, Lục Thị đang định dò hỏi thêm thì Từ Cảnh Lâm đứng bên cạnh đột nhiên cắm một dao: "Cái mũ kia dùng cành tùng làm, xanh mơn mởn, xanh mơn mởn."