Ôn Diệp: ”..."
Sao mà miệng Từ Nguyệt Gia lúc thì mềm, lúc thì cứng vậy.
Qua một lúc lâu sau, nàng ngửa mặt lên trời thở dài, cảm thán: "Lang quân, chàng sa đọa rồi."
Từ Nguyệt Gia nghe vậy thì đảo mắt, nhìn thẳng vào nàng.
Ôn Diệp thành thật sửa miệng: "Nhưng mà, ta thích."
Nàng không hề có cảm giác áy náy khi đã dạy hư một thanh niên tốt luôn phấn đấu tiến về phía trước.
Từ Nguyệt Gia giơ tai thỏ trong tay lên, nói: "Cái này, trong sách của nàng không có."
Ôn Diệp liếc mắt nhìn cái tai thỏ đã được nam nhân sửa lại như ban đầu, nói: "Cái này gọi là học một biết mười, năm đó khi lang quân đi học, tiên sinh không dạy chàng à?”
"Vậy sao?" Từ Nguyệt Gia thờ ơ hỏi.
Ôn Diệp ngồi dậy nói: "Ban đầu ta còn tưởng rằng lang quân sẽ thích ba quyển sách kia hơn."
Từ Nguyệt Gia: "Nàng nghĩ không sai."
Trong lòng Ôn Diệp cười ha hả, không vạch trần hắn.
Nàng trơ mắt thấy hắn miệng nói không thèm để ý nhưng hành động lại rất thành thật, không ngờ lại dùng hộp gỗ tử đàn đựng cái tai thỏ kia.
Mà cái "càng thích" trong miệng hắn, vẫn còn nằm phủ bụi trong cái hộp gỗ từ lúc nàng tìm thấy chúng kia kìa.
Trông vô cùng tội nghiệp, Ôn Diệp xuống giường bước về phía nó, đưa tay sờ ba gáy sách đó.
Ôn Diệp giả vờ đau lòng nói: "Thật đáng tiếc, ta gần như đã lật tung cả Tàng Thư Các của Tùng Sơn học viện lên mới tìm được ba cuốn này đó."
Từ Nguyệt Gia cất kỹ hộp gỗ tử đàn, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Ôn Diệp như cảm nhận được rồi ngước mắt lên, ánh mắt ấy, tựa như hắn là một tên tra nam phụ bạc bỏ thê tử bỏ nhi nữ.
Từ Nguyệt Gia mở miệng: "Sách vẫn phải trả lại."
Ngụ ý, chúng nó không thuộc về hắn hoặc nàng.
Ôn Diệp lập tức nói thêm: "Thật ra ta định sao chép một bản cho lang quân."
Từ Nguyệt Gia: "Bây giờ sao chép vẫn còn kịp."
Ôn Diệp nghi ngờ mình đã nghe nhầm, đã là giờ nào rồi chứ, có lang quân nhà ai đêm khuya bắt thê tử chong đèn chép sách đâu.
Ôn Diệp lùi về phía sau một bước nói: "Ta còn phải đi tắm rửa."
Từ Nguyệt Gia nhìn theo bóng lưng nàng, trên khuôn mặt lạnh nhạt lóe lên chút cảm xúc.
Mười lăm phút sau, lại là cảnh tượng quen thuộc.
Ôn Diệp bọc mình trong áo ngủ sạch sẽ đi đến gần, liếc nhìn cuốn kinh thư trong tay nam nhân, mệt mỏi hỏi: "Sao lại là nó?" Sau khi dứt lời, nàng đi đến gần ngồi xuống, ánh mắt đảo lên trên, rồi lập tức im lặng.
Đây nào phải kinh thư gì chứ, Từ Nguyệt Gia đúng là lợi hại, có thể đọc mấy cái này mà mặt không đổi sắc.
Ôn Diệp: "Lang quân cũng không cần khắc khổ như vậy."
Từ Nguyệt Gia: "Biển học vô bờ."
Ôn Diệp lại nói: "Sải bước quá dài cũng không tốt."
Sách cấm sao có thể đọc thường xuyên được.
Rồi Ôn Diệp như nghiêm túc dạy: "Có câu ngạn ngữ thế này "xem lại cái cũ biết cái mới", lang quân có hiểu không?”
Từ Nguyệt Gia suy nghĩ một chốc rồi thả sách xuống, quay đầu nhìn về phía nàng nói: "Nàng nói cũng có lý."
Đối mặt với ánh mắt của nam nhân, Ôn Diệp mệt mỏi nói: "Vừa hay ngày mai ta phải bắt đầu giả bệnh, không cần phải dậy sớm."
Nàng đúng là một người thầy tốt, suốt đêm dẫn đệ tử của mình "xem lại cái cũ biết cái mới”.
Ôn Diệp còn bị chính bản thân mình làm cảm động.
*
Hôm sau, cuối giờ Ty.
Sau khi Từ Ngọc Tuyên tan học thì lập tức chạy về Tây viện.
Có điều cậu bé không thể vào trong phòng, Đào Chi đứng canh chừng từ sáng lập tức cản lại, nàng ấy khẽ nói: “Nhị phu nhân còn chưa dậy."
Từ Ngọc Tuyên ngoan ngoãn che cái miệng nhỏ của mình lại, đôi chân tự giác chuyển hướng.
Trong thư phòng Tây sườn, Từ Nguyệt Gia đang dựa bàn chấp bút sao chép sách.
Một tháng sau phải trả sách lại, biện pháp tốt nhất chính là sao chép từng từ từng chữ trong sách lại, rồi chậm rãi nghiên cứu.
"Phụ thân ơi." Từ Ngọc Tuyên khẽ gọi.
Từ Nguyệt Gia nghe tiếng, ngẩng đầu, nói: "Tan học rồi à."
Từ Ngọc Tuyên gật đầu, vòng qua án thư rộng lớn, muốn trèo vào trong lòng Từ Nguyệt Gia.
Dường như bây giờ cậu bé đã không còn sợ Từ Nguyệt Gia nữa rồi.
Từ Ngọc Tuyên càng lớn, càng không câu nệ.