Ở Lan Thành mười mấy ngày, Ôn Diệp đã chọn được cho đám người Lục Thị không ít đặc sản Lan Thành.
Ngày hôm nay cốt yếu là đi tiêu tiền.
Hôm qua ở thư viện, viện trưởng phu nhân đã đề cử một vài tiệm thuốc, nhưng đã bị Ôn Diệp uyển chuyển từ chối.
Có vài món ăn, đời này chỉ nên ăn một lần là đủ rồi.
Trước khi xuất phát, Ôn Diệp gọi Từ Nguyệt Gia mới từ chỗ Trác Tri phủ trở về, nói: "Lang quân không cần chuẩn bị cho Đại ca và mấy người Cảnh Lâm chút quà sao?"
Từ Nguyệt Gia dừng bước chân, hỏi: "Quà gì?"
Ôn Diệp hít sâu một hơi, nói: "Chàng tới Lan Thành lâu như vậy mà không nghĩ tới việc sẽ mua một ít đặc sản ở đây mang về sao?"
Từ Nguyệt Gia trả lời: "Bọn họ không thiếu."
Coi như Ôn Diệp đã hiểu rõ, chẳng trách mấy đứa bé không thân thiết với hắn.
"Tình cảm trước nay đều là có qua có lại dần gắn bó thân thiết." Ôn Diệp đã quyết định dạy bảo hắn một phen: "Họ thiếu hay không thiếu là chuyện của họ, nhưng chàng có tặng hay không sẽ rất khác biệt."
Từ Nguyệt Gia hỏi: "Khác biệt chỗ nào?"
Ôn Diệp thở dài nói: "Tình nghĩa chôn giấu dưới đáy lòng đã lâu, thỉnh thoảng cũng phải thể hiện ra, để mọi người cảm nhận được nó."
Từ Nguyệt Gia im lặng nhìn nàng một lúc lâu, rồi đột nhiên nói: "Có vẻ như nàng rất có kinh nghiệm?”
Ôn Diệp hỏi ngược lại: "Lang quân muốn nghe kinh nghiệm của ta sao?"
Từ Nguyệt Gia không trả lời.
Ôn Diệp tiếp tục nói: "Nếu như lang quân muốn học thì theo ta đi ra ngoài, ta vừa đi dạy vừa dạo, ta cũng không thu phí bái sư của lang quân nhiều quá đâu, chỉ hai trăm sáu mươi ba đồng mà thôi."
Nàng nói có chẵn có lẻ rõ ràng.
Từ Nguyệt Gia: ”..."
Cuối cùng, cho dù Từ Nguyệt Gia trong lòng nghĩ như thế nào, trước khi Ôn Diệp vào cửa hàng đặc sản vẫn nhận được hai trăm sáu mươi ba đồng tiền bái sư.
Mua đặc sản xong, Ôn Diệp bắt đầu thực hiện chức trách người làm sư phụ của mình, bắt đầu dạy cho Từ Nguyệt Gia: "Giữa người nhà với nhau, món quà có đáng giá hay không không quan trọng, mà quan trọng là ở tấm lòng."
Từ Nguyệt Gia nhìn nàng: "Tấm lòng?"
Vừa nhìn là biết hắn chưa từng làm chuyện này bao giờ, cũng đúng, hắn là Nhị gia Quốc Công phủ, thân phận tôn quý, trước nay toàn là người khác lấy lòng hắn, chứ chàng chưa từng dùng đồ quý giá đi lấy lòng người khác.
Ôn Diệp than thở xong, hỏi hắn: "Lang quân biết bắt thỏ không?" Từ Nguyệt Gia lập tức nói: "Biết sơ sơ."
"Ta đưa chàng đến nơi này." Nàng nói: "Cách này đã vô cùng tiết kiệm bạc, còn thể hiện được tấm lòng của lang quân.”
Một canh giờ sau, Ôn Diệp nhìn mình hun khói hang động dụ mấy con thỏ chạy ra rồi bắt được tận mười con thỏ, lại liếc nhìn một con thỏ lẻ loi trên mũi tên của Từ Nguyệt Gia, cảm thán: "Chàng đúng là hiểu sơ thật."
Nàng còn tưởng chàng đang khiêm tốn nữa đó.
Từ Nguyệt Gia chỉnh trang lại, nói: "Lau rồi chưa luyện, hơi cứng tay."
Ôn Diệp lập tức tỏ vẻ: "Ta hiểu."
Từ Nguyệt Gia: "... Huynh trưởng ăn ít, một con là đủ rồi."
Ôn Diệp cố nhịn cười phụ họa: "Lang quân nói rất đúng."
"Chỉ vậy thôi mà nàng vui vậy sao?”
Trong lời của hắn pha thêm một chút bất lực.
Ôn Diệp thành thật gật đầu: "Trước giờ luôn cảm thấy lang quân hoàn hảo không có khuyết điểm nào, hôm nay bỗng nhiên phát hiện trên đời này vẫn còn một chuyện mà lang quân không giỏi."
Nhẩm tính thử, đây đã là cánh cửa thứ hai mà ông trời đóng cho Từ Nguyệt Gia rồi.
Từ Nguyệt Gia lại nói: "Con người không ai hoàn mỹ cả, ta cũng không tốt như nàng tưởng đâu."
Tuy nói là nói vậy, nhưng trong lòng Ôn Diệp đang nhủ thầm, nếu lúc trước nàng gả cho người khác thì có lẽ không được sống thoải mái như bây giờ rồi.
Làm người là phải biết ơn, ít nhất thì phải dùng lời nói, hành động để bày tỏ cho đối phương biết được mình muốn báo đáp.
Ôn Diệp nói ra cảm nhận chân thật nhất của mình: "Ta cảm thấy lang quân rất tốt, là một vị hôn phu rất hoàn mỹ."
Mặc kệ tương lai thế nào, ít nhất thì bây giờ, Từ Nguyệt Gia đã thực hiện đúng lời hứa của hắn.