Ban ngày ban mặt, lại là che mặt thành hắc y nhân.
Việc này sợ không đơn giản.
Trác Khiêm một lần nữa nhìn vê phía một lớn một nhỏ, ánh mắt chần chờ.
Ôn Diệp hiểu ý: "Trước khi đến báo án, ta đã cử một hộ vệ thân thủ không tồi lặng lẽ theo sau, người chắc sẽ sớm trở về."
Đấn lúc đó, Trác tri phủ gọi hắn hỏi là được.
Ôn Diệp dùng thái độ cho thấy nàng sẽ không hỏi đến nửa câu.
Trác Khiêm lúc này cảm kích nói: "Đa tạ Từ nhị phu nhân, vụ án này liên quan phức tạp, xin lượng thứ."
Những gì có thể nói đều đã nói, Ôn Diệp chỉ ước cái gì cũng không biết.
Chuyện nguy hiểm, biết càng ít càng tốt.
Nhưng hành lý của nàng mang đi không nhiều lắm, giờ này, Tưởng bà tử bọn họ hẳn là cũng đã ở phủ nha bên cạnh chờ một hồi lâu.
Nghĩ đến đây, Ôn Diệp thay đổi vẻ mặt lo lắng nói: "Có điều lúc hai tên hắc y nhân kia bắt cóc thiếu niên, hình như đã nhìn thấy mặt ta và Cảnh Dung, vậy có thể..."
Ôn Diệp nói tới đây thì thoáng dừng lại.
Trác Khiêm cũng là người thông minh, một chút liên thông, y suy nghĩ một chút liên nói: "Không bằng như vậy, trước khi tặc nhân còn chưa bị bắt, kính xin Từ nhị phu nhân cùng tiểu thế tử ở hậu viện phủ nha ủy khuất hai ngày, vừa vặn phu nhân tại hạ cũng là người Thịnh Kinh."
Cho dù Ôn Diệp không đề cập tới, Trác Khiêm cũng phải suy nghĩ kỹ một chút, phái vài người đến bảo vệ bọn họ, vạn nhất đối phương thật không phải phỉ tặc bình thường, lại mất một thế tử Quốc Công phủ, vậy cái mũ cánh chuồn trên đầu y thật sự không giữ được.
Để cho bọn họ ở tại phủ nha hậu viện mặc dù có chút đường đột, nhưng tốt xấu an toàn, vả lại có phu nhân ở đây, ông cũng có thể toàn tâm toàn ý đi truy nã tên tặc nhân đã bắt Văn Vương.
Ôn Diệp dù sao cũng là một phụ nhân, nàng phải ở hậu viện phủ nha, chuyện này nên do phu nhân Trác Khiêm tiếp đãi.
Trong lúc Ôn Diệp bảo Đào Chi đi gọi Tưởng bà tử vào, Trác Khiêm cũng tự mình đến hậu viện nói rõ tình huống với phu nhân nhà mình.
Phu nhân Trác Khiêm họ Vương, cha nàng ấy làm quan ở kinh thành nhiều năm, con đường làm quan của Trác Khiêm có thể thuận lợi như thế, ngoại trừ năng lực bản thân y ra, nhạc trượng Vương đại nhân cũng đang âm thầm sử dụng chút quyền lực để trợ giúp.
Bởi vậy Trác Khiêm rất kính trọng Vương thị, y đem phần việc có thể nói đều nói cho thê tử Vương thị.
Vương thị nghe xong, thần sắc ngưng trọng nói: "Chuyện xảy ra đột ngột, quả thật không thể để cho tiểu thế tử cùng Từ nhị phu nhân ở lại viện trước kia."
Trác Khiêm thấy thê tử hiểu, liền nói: "Việc này, chỉ có thể làm phiền phu nhân."
Vương thị lại nói: "Phiền toái cái gì, Từ nhị phu nhân để ta tới chiêu đãi, lang quân chuyên tâm đi xử án là được." Nói xong, hai phu thê cùng đi tới tiền nha, mà phía sau Ôn Diệp cũng nhiều hơn rất nhiều người.
Trác Khiêm hơi kinh ngạc, theo bản năng bật thốt lên: "Những người này là?"
Ôn Diệp giải thích: "Đây là bà tử và tên nô tỳ chăm sóc Cảnh Dung ở Lan thành, còn lại mấy vị là hộ vệ theo ta đến Lan thành, hiện giờ truy bắt thổ phỉ mới là ưu tiên hàng đầu, chúng ta sẽ không tăng thêm phiền toái cho Trác đại nhân và Trác phu nhân nữa."
Lý lẽ là như vậy, nhưng Trác Khiêm nghe chung quy cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Chỉ là y hiện tại một lòng một dạ đều ở trên người Văn Vương, mấy chuyện không trọng yếu, y chỉ có thể bỏ qua trước.
Vương thị thay lang quân nhà mình nói: "Sao lại thêm phiền toái, nếu Từ nhị phu nhân muốn gì, cứ việc nói với ta."
Ôn Diệp nhìn về phía nàng ấy, nói năng khách khí: "Đa tạ Trác phu nhân."
"Đúng rồi" Ôn Diệp lại nói: "Ho vệ ta phái đi theo dõi tặc nhân đã trở về, Trác đại nhân tùy thời có thể gọi đi hỏi."
Tâm tư Trác Khiêm lập tức trở lại chuyện Văn Vương bị bắt, y vội nói: "Vậy bản quan cáo lui."
Ôn Diệp khẽ gật đầu.