Ở bên cạnh thiếu niên và hộ vệ, đích xác có một nữ tử che mặt run lẩy bẩy.
Vu Lục nghĩ nghĩ, cũng đúng, hành vi của người đó tuy có chút không thỏa đáng, nhưng đích xác rất giải phẫn.
Đợi thiếu niên đạp mấy cước xong, người phủ nha cũng tới, đem tên lưu manh ác độc kia bắt trở về.
Vốn người của phủ nha còn muốn dẫn nữ tử kia cùng về, thiếu niên kia không nhường, không biết hộ vệ bên cạnh thiếu niên ở bên tai bộ khoái nói cái gì, cuối cùng những bộ khoái kia chỉ dẫn tên lưu manh đi, vả lại một chút không tình nguyện cũng không có.
Mọi người tận mắt nhìn thấy thiếu niên kia để hộ vệ của mình hộ tống nữ tử kia về nhà, mới rời đi.
Chỉ có nửa ngày nghỉ phép, mấy đứa kia buổi chiều phải vê học viện, mà Từ Cảnh Dung sớm đã xin nghỉ nửa ngày, không cần trở về.
Mọi người tách ra ở ngã ba, nơi này cách tiểu viện chỉ một con phố, không xa.
Ôn Diệp và Từ Cảnh Dung không ngồi kiệu, định đi bộ về, vừa vặn có thể tiêu thực.
Kết quả đi chưa được mấy bước, bọn họ lại gặp vị thiếu niên vừa rồi.
Chỉ có điều lần này chỉ có mình hắn ta.
Thiếu niên lắc quạt giấy, thảnh thơi đi về hướng khác.
Nơi Ôn Diệp và Từ Cảnh Dung đứng là một góc chết, lúc thiếu niên sắp sửa chuyển hướng, tâm mắt tự nhiên liếc qua, chỉ có thể nhìn thấy Ôn Diệp đang đứng cùng Đào Chi mà thôi.
Ôn Diệp và hắn ta nhìn nhau xa lạ.
Lúc này hắn ta cách càng gần hơn, với việc bổ sung bộ lọc vừa rồi, Ôn Diệp cảm thấy bộ dạng hắn ta đích xác không tệ, kết quả ngay sau đó liền thấy đối phương cao ngạo ngẩng đầu lên, xì một tiếng.
Biểu tình kia phảng phất như đang nói: Tiểu gia không phải là thứ mà ngươi có thể dễ dàng tiếp cận được.
Ôn Diệp: "..."
Thật là tầm thường.
Từ Cảnh Dung và Vu Lục có cảm giác giống nhau, cậu nói: "Nhị Thẩm, hình như cháu cũng từng gặp người đó ở đâu rồi ý."
Ôn Diệp nhướng mày: "Vậy sao?"
Nàng vừa dứt lời, thiếu niên phía trước đã bị hai gã hắc y nhân đột nhiên xuất hiện, với tốc độ nhanh như chớp bắt đi.
Từ Cảnh Dung lúc này cất bước muốn đuổi theo.
Ôn Diệp kịp thời túm lấy cổ áo cậu lại: "Con muốn đi làm gì?"
Từ Cảnh Dung ồn ào: "Cứu người ạ, Nhị thẩm thẩm, hắn mới trừ gian diệt ác, là người tốt!"
Ôn Diệp vẫn không buông tay, quét cậu từ đầu đến cuối: "Chỉ bằng thân thể nhỏ bé của con sao?"
Từ Cảnh Dung giải thích cho mình: "Con là tướng quân!" Dưới cái nhìn chăm chú không tiếng động của Ôn Diệp, cậu không tình không nguyện bổ sung một câu: “Tương lai."
Ôn Diệp: "Cho nên bây giờ vẫn chưa phải, đúng không?"
Từ Cảnh Dung không cam lòng: "Nhưng, nhưng chúng ta cũng không thể thấy chết mà không cứu chứ?"
Cậu không thể làm thế.
Ôn Diệp cúi đầu nhìn cậu: "Sẽ để con cứu."
Nàng vẫn để hộ vệ Từ Tam lặng lẽ theo sau chúng, cũng lưu lại ký hiệu dọc đường.
Sau đó lại nói với Từ Cảnh Dung: "Nơi này không phải chiến trường, chuyện duy nhất con có thể làm bây giờ chính là đi báo quan."
Lấy kinh nghiệm nhiều năm xem kịch của nàng, cứ như vậy xông qua, chỉ có thể cùng nhau chịu đao.
Ở lại tại chỗ càng không được, mặt của bọn họ khẳng định đã bị đối phương nhìn thấy, cũng không thể trở về tiểu viện được nữa.
Ôn Diệp nhớ Từ Nguyệt Gia từng nói, Trác tri phủ là người của Thánh Thượng.
Gọi Tưởng bà tử và A Thực lên, mọi người trực tiếp dọn đến phủ nha là ổn định nhất.
"Báo quan?" Từ Cảnh Dung có chút khó có thể tiếp nhận.
Cậu đường đường tương lai sẽ là Đại tướng quân, bây giờ lại chỉ có thể đi báo quan.
Cái này cũng quá nghẹn khuất.
Ôn Diệp nói: "Chỉ bằng công phu mèo ba chân của con, có thể cứu được ai? Nếu con không muốn đi, thì ta đi một mình.”
Từ Cảnh Dung vội vàng nói: "Con đi con đi! Nhị thẩm, chúng ta cùng đi!"
Ôn Diệp và Từ Cảnh Dung đến báo án, người gặp đầu tiên chính là Lưu tri sự trong phủ nha, ông ấy gặp qua Từ Cảnh Dung một lần, biết đối phương là bạn học của con trai út đại nhân nhà ông.
Biết được đối phương là tới báo án, ông vội vàng đi phía sau xin chỉ thị.