Nói thì dễ, nhưng nếu thật sự để cậu đi, Từ Cảnh Dung thậm chí không thể tưởng tượng được cảnh tượng đó.
Nhị Thúc sợ là sẽ lấy sách ra bắt cậu học thuộc ngay tại chỗ, dùng cái này để kiểm tra xem cậu có ngốc thật hay không, bởi vậy mới đi nói bí mật nhàm chán như vậy.
Từ Cảnh Dung không ngại bị nói là ngốc, nhưng nếu để cho cậu học thuộc lòng, thì vấn đề này sẽ biến thành lớn.
Từ Cảnh Dung thở dài thật sâu nói: "Được rồi, Nhị thẩm thẩm, ngày mai con dẫn người lên núi bắt thỏ."
Thỏ có thể thành quà sinh nhật gì?
Bánh bao thịt thỏ? Hay là thỏ hun khói, đầu thỏ cay? Hay là thịt thỏ kho tàu?
Ôn Diệp bổ sung: "Bắt thỏ xong, con còn phải mời ta ăn cơm."
Từ Cảnh Dung: "..."
Cậu rất hoài nghi, rốt cuộc ai mới là trưởng bối.
Từ Cảnh Dung yên lặng, tính toán trong lòng chút tiền tiêu vặt còn sót lại của mình, tựa hồ, cũng miễn cưỡng đủ.
Người Ôn Diệp phái đi điều tra rất nhanh, sáng sớm hôm sau liền đưa kết quả điều tra tới trước mặt nàng.
Nhưng mà, nàng cũng không có yêu cầu sáng nay nhất định phải biết kết quả.
Mấy người này không cần ngủ sao? Liều mạng như thế.
Ôn Diệp nhìn một xấp giấy thật dày, mở ra nhìn, không có nửa chữ có liên quan đến đánh bạc, tất cả đều ghi lại thực đơn mấy tháng gần đây của Từ Cảnh Dung.
Nàng nhìn từ đầu đến cuối, chỉ nhìn tên món ăn cũng có chút thèm.
Xem ra tiểu tử này thật đúng là đem tất cả bạc tiêu vào ăn uống, Lục thị sau khi biết hẳn là sẽ rất vui mừng đúng không?
Ôn Diệp trong lòng không yên tâm.
Ăn sáng xong, Từ Cảnh Dung vẫn chưa biết mình đang bị điều tra nói: "Nhị thẩm thẩm, con có mấy đứa đồng môn, bọn họ muốn đi cùng con, người có để ý không?"
Cậu từng nghĩ, nếu Nhị Thẩm không thích quá nhiều người, đến lúc đó để cho bọn họ đứng xa một chút.
Đương nhiên, nếu mọi người có thể cùng nhau đi, khẳng định sẽ tốt hơn.
Càng nhiều người thì sức mạnh càng lớn mà.
Đương nhiên là Ôn Diệp không để ý, đồng môn của Từ Cảnh Dung, đều là nam sinh khoảng mười tuổi, không quá mười hai, càng có nhiều người thì khả năng bắt được thỏ càng lớn.
Vì thế nàng nói: "Chỉ cần hà bao của con không ngại, ta thì thế nào cũng được."
Từ Cảnh Dung:
Cậu ôm ngực, không hiểu sao cảm thấy nơi này như bị đâm một đao. Bạn học của Từ Cảnh Dung đích xác cũng không lớn, lớn nhất cũng chỉ mười một, nhưng nhìn qua đều có một điểm giống nhau, đó chính là rất hiếu động, nói không hết lời.
Sau khi biết Ôn Diệp là Nhị Thẩm của Từ Cảnh Dung, năm tiểu tử cẩn thận hành lễ vấn bối.
Ôn Diệp ở trước mặt người ngoài, vẫn là hình tượng ôn nhu hiền hòa, nàng nhỏ nhẹ nói: "Không cần để ý đến ta, là Cảnh Dung nói thỏ trên núi phía sau học viện các cháu lớn lên rất tốt, nhất định phải bắt cho ta một con, để ta nếm thử hương vị của nó xem như thế nào."
Từ Cảnh Dung nghe được những lời này của nàng, lập tức trừng to mắt.
Lời nói dối của Nhị Thẩm được thốt ra từ miệng nàng, rõ ràng nàng muốn con thỏ, nhưng bây giờ cậu nói cái gì cũng đã muộn, cũng không thể vạch trần trưởng bối trước mặt bạn học, như vậy không hợp quy củ.
Mấy người bạn cùng trường của Từ Cảnh Dung, trong đó hai vị là từ Thịnh Kinh tới, trong ba người còn lại có hai vị là người bản địa Lan Thành, vị cuối cùng hơi ngại ngùng một chút chính là tiểu công tử nhà tri phủ Lan Thành.
Ngoại trừ ba người phía sau, hai người phía trước Ôn Diệp sau khi nghe đối phương tự giới thiệu, phát hiện đều là quen biết.
Một người là con trai út của huynh trưởng Mạnh Tứ phu nhân, Liễu gia chưa phân gia, bởi vậy Từ Cảnh Dung gọi cậu ấy là Liễu Tam, một người khác là đệ đệ nhỏ tuổi nhất của Thất thẩm Từ Nguyệt Gia Vu thị, trong nhà Hành Lục.
Trong mấy người cậu ấy lớn tuổi nhất, đã mười một tuổi, nghiêm túc tính ra, cậu ấy so với Ôn Diệp còn lớn hơn một bậc.
Nhớ tới lễ lúc trước, Ôn Diệp không khỏi suy nghĩ sâu xa, mình sẽ không giảm thọ chứ?
Người bản địa Lan Thành là một đôi anh em họ, lớn thì gọi là Trân Vĩnh, nhỏ thì gọi là Trân Thượng.