Xem ra nhóc con này có chút mam lòng nhưng hình như không nhiều thì phải.
Dưỡng hơn nửa tháng, vết thương ở chân của Từ Ngọc Tuyên đã khá hơn nhiều, thuốc vẫn còn bôi nhưng mấy hôm nay sẽ không giống như lúc trước vừa bôi thuốc liền gào khóc.
Cái nóng dần dần tản đi, đảo mắt đã đến cuối hè đầu thu. Hứa Bách Lễ còn chưa từ Lan Thành trở về, Từ Ngọc Tuyên không cần đi học, khoảng thời gian này đại bộ phận đều ở Tây viện.
Nhưng mà chỉ cần Từ Nguyệt Gia không ở đây, Ôn Diệp sẽ mang theo cậu bé đi chính viện.
Lục thị yêu thích vô cùng, dù sao có nàng ấy ở đây, Từ Ngọc Tuyên cũng rất ít khi quấn lấy Ôn Diệp, hơn nữa ở chỗ Lục thị, nàng có thể nghe được rất nhiều chuyện xưa bát quái, mấy chuyện này so với viết trên thoại bản còn thú vị hơn.
Hôm nay, Ôn Diệp tỉnh ngủ, theo lẽ thường thì nàng sẽ dẫn tiểu hài nhi đến chính viện. Lục thị thấy hai mẫu tử qua đây thì lập tức sai tỳ nữ đi bưng hai đĩa điểm tâm mà hai người thích ăn ra.
Ôn Diệp ngồi xuống, thấy Lục thị cầm một phong thư trong tay liền hỏi: "Là thư của Cảnh Dung?"
Lục thị vuốt cằm nói: "Đúng vậy, nếu không phải nhờ lão sư của Tuyên nhi hỗ trợ đưa chút quần áo thức ăn qua thì sợ là đứa nhỏ này cũng không nghĩ ra bản thân mình phải viết một phong thư trở về cho người đang chờ nó.
Ôn Diệp nếm thử một miếng bánh hoa quế, thuận miệng nói: "Lúc trước tẩu tử cũng không nói như vậy à.
Lục thị nói: "Lúc trước là ba năm ngày là có thể thu được vài phong, hôm nay cũng phải tròn một tháng rồi mà cũng không nhận được một phong, ta còn dự định mấy ngày nữa đi Lan Thành một chuyến xem có chuyện gì đây."
Còn chưa đến nửa tháng nữa là đến Tết Trung thu, năm nào cũng như năm nào, hàng năm, bắt đầu từ Trung thu, mãi cho đến đầu xuân năm sau, phải nói rằng đây chính là khoảng thời gian Lục thị bận rộn nhất. Thực sự có thể dành thời gian rảnh rỗi cũng chỉ có khoảng thời gian nóng nhất của mùa hè.
Lục thị cũng không phải sợ trưởng tử ở học viện học hành trượt dốc, dù sao ở trong phủ nghe giảng thì thành tích của cậu cũng vẫn ở mức bình thường.
Nàng ấy đối với Tùng Sơn học viện vẫn yên tâm hơn.
Bà tử cùng gã sai vặt ở Lan Thành chiếu cố cậu ở trong thư đề cập qua một câu, hết thảy mọi thứ đều tốt, chỉ là gan đây tiểu thế tử dùng tiền bạc nhiều hơn một chút.
Một chút bạc, Lục thị còn không để ở trong lòng, điều nàng ấy sợ chính là trưởng tử tiêu phí số tiền bạc này là vì nhiễm một số thói quen xấu.
Không tự mình đi một chuyến, Lục thị vẫn không yên tâm.
*
Lục thị dự định nói: "Qua mấy ngày nữa, chờ ta an bài tốt chuyện trong phủ, lúc ấy đi cũng không muộn."
Nói đến đây, Lục thị bỗng nhiên nhìn về phía Ôn Diệp: "Ta không có ở đây, Từ Quốc Công phủ sẽ phải dựa vào ngươi rồi, đến lúc đó ta để Tiển ma ma lại, ngươi có cái gì không hiểu thì cứ hỏi bà ấy, không có gì phải ngại." Từ khi Lục thị còn nhỏ, Tiển ma ma đã đi theo bên người nàng ấy, từ Định An hầu phủ đến Từ Quốc công phủ, nhiêu năm mưa dầm thấm đất, chưa kể bà ấy còn là người chăm chỉ, cẩn thận, giúp nàng ấy từng chút từng chút một.
Ôn Diệp bỗng nhiên cảm thấy bánh hoa quế trong tay không thơm nữa.
Cái gì gọi là dựa vào nàng, Ôn Diệp vội hỏi: "Tẩu tẩu định khi nào thì trở về?"
Lục thị: "Một lần đi rồi một lần về phải mất hai ngày, có lẽ chuyến này đi ít nhất là năm ngày."
Lục thị biết mình sẽ không thể ở lại Lan Thành quá lâu, trong phủ có một đống chuyện cần chính tay nàng ấy giải quyết.
Ôn Diệp: "Năm ngày..."
Cũng chính là để cho nàng quản việc là năm ngày.
Điều này không thể được.
Ôn Diệp suy nghĩ một chút rồi nói: "Không bằng ta thay tẩu tẩu đi, Lan Thành nói gần cũng không gần, phải đi một ngày, ta lo lắng cho thân thể tẩu tẩu."