Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn

Chương 262




Mọi người trở lại Từ Quốc Công phủ, quản gia biết được tin tức trước một bước ngay lập tức mời đại phu vào.

Từ Quốc Công sợ đại phu ngoài xử lý không tốt, vừa hồi phủ liền lấy lệnh bài cho người đi thỉnh ngự y trong cung để phòng ngừa vạn nhất.

Từ Ngọc Tuyên sau khi tỉnh lại phát hiện mình ở trong lòng phụ thân, thân thể nhỏ nhắn xoay xoay, cái miệng nhỏ khẽ nhúc nhích nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói.

Không biết là do nóng hay là đau, tóc của cậu bé đều rơi lả tả sang hai bên, sờ một cái còn ướt đẫm mồ hôi.

Lục thị vội bảo Kỷ ma ma đi tìm xiêm y sạch sẽ, nhân tiện lấy chậu nước tới lau cho Từ Ngọc Tuyên.

Quần ngoài của đứa nhỏ đã cởi ra toàn bộ, chỉ để lại một cái quần lót màu trắng.

Bị nhiều người nhìn như vậy, Từ Ngọc Tuyên cũng bất chấp đau đớn, bàn tay nhỏ bé lộn xộn, bộ dáng cố trước không để ý sau, ít nhiều gì trông vẫn có chút buồn cười.

Ôn Diệp cực lực chịu đựng mới không ở trước mặt nhiều người như vậy cười ra tiếng.

Đại phu họ Kiều, trong phủ bình thường có người thân thể không thoải mái đều là đi mời ông ấy.

Khi còn trẻ đối phương còn làm quân y trong quân doanh.

Kiều đại phu cẩn thận kiểm tra miệng vết thương trên bắp chân Từ Ngọc Tuyên, sau đó nói: "Quốc công phu nhân yên tâm, thương thế của tiểu công tử không nghiêm trọng, đợi ta phối một thang thuốc bôi ngoài da cho tiểu công tử, bôi một tháng là có thể khỏi hẳn."

Trái tim Lục thị nhất thời được thả lỏng, ngay sau đó lại hỏi: "Chỉ cân thoa ngoài da? Không cần uống mấy thang thuốc bổ sao?"

Từ Ngọc Tuyên nghe được bản thân phải uống thuốc thì vội vàng ở trong lòng Từ Nguyệt Gia xoay loạn, ồn ào: "Không muốn uống thuốc- không muốn uống thuốc đâu-"

Ôn Diệp ngồi xuống trấn an cậu bé: "Không phải cho con ăn, mà là cho ngỗng ăn."

Từ Ngọc Tuyên trong nháy mắt an tĩnh, ủy ủy khuất khuất gật đầu: "Ừm!"

Còn nói: "Ngỗng hư thì phải uống thuốc hư!”

Lục thị bất đắc dĩ lại thương tiếc nhìn Từ Ngọc Tuyên một cái, sau đó tâm mắt một lần nữa rơi lại trên người Kiều đại phu tìm kiếm đáp án.

Kiều đại phu khẽ cười nói: "Thuốc cũng không cần uống, nhưng mà ngày ngày phải nhớ rửa sạch miệng vết thương rồi mới bôi thuốc, như vậy mới có thể nhanh khỏi, miệng vết thương cũng sẽ không ngứa ngáy hay sợ bị thối rữa."

Về phần ăn uống, kiêng ăn cay, ăn những món gây kích thích là được.

Lục thị lúc này cảm tạ Kiều đại phu, cũng để quản gia tự mình đưa người về y quán, thuận tiện lấy phương thuốc bốc thuốc.

Chẳng bao lâu sau, ngự y trong cung đến, sau khi xem xét miệng vết thương, lý do thoái thác cũng không khác Kiều đại phu là mấy, lúc này Lục thị mới hoàn toàn yên lòng.

Biết được không cần uống thuốc, Từ Ngọc Tuyên lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm xúc thật vất vả mới ổn định lại, nhưng lúc tiếp theo bôi thuốc lại khóc vì đau.

Từ Nguyệt Gia thủy chung ôm cậu bé, Ôn Diệp cũng không rời đi.

Từ Ngọc Tuyên lúc thì gọi "nương”, lúc thì gọi bá nương”, ở giữa còn xen lẫn vài tiếng "cha".

Nhìn qua rất khiến người ta đau lòng.

Bữa tối, Lục thị phân phó phòng bếp đặc biệt hâm một nồi canh bồ câu, loại canh này có lợi trong quá trình vết thương khép lại.

Cũng may Từ Ngọc Tuyên còn có khẩu vị ăn cơm, một nồi canh bồ câu, cậu bé ăn không ít thịt, canh cũng uống được một chén đầy.

Bị thương thành như vậy, Lục thị chuẩn bị để Từ Ngọc Tuyên tĩnh dưỡng một tháng, học đường trước hết không đi.

Hứa Bách Lễ biết được học trò mình bị ngỗng cắn một cái, bữa tối định đến thăm xem như thế nào, kết quả lại nghe Lục thị nói muốn cho mình nghỉ một tháng, lúc này tỏ vẻ ông ấy cũng muốn trở về Lan Thành xem một chút.

Ra ngoài du ngoạn nhiều năm như vậy, nghiêm túc tính toán, ông ấy cũng đã gần ba năm không trở về Tùng Sơn học viện để thăm đường huynh rồi.

Nói vậy những chất nhi chất tôn kia đối với ông ấy hẳn là cũng rất tưởng niệm đi.