Hơn nữa còn có một nguyên nhân khác khiến nàng ấy bất mãn với thứ nữ Ôn gia, đó là khi nàng ấy đề cập việc này với Ôn gia phu nhân, vậy mà đối phương còn nói sẽ cân nhắc thêm!
Một thứ nữ của quan tam phẩm có thể gả đến Quốc công phủ làm kế thất còn cần cân nhắc cái gì chứ?
Chẳng qua Lục thị không nói những chuyện này với hai huynh đệ trước mắt.
Nhị đệ muội mất sớm, có thể nói đứa nhỏ trong ngực là do một tay Lục thị nuôi lớn, sớm đã coi nó như con ruột, nhưng nàng ấy cũng biết, cho dù bản thân có thương yêu Tuyên ca nhi đến thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là bá mẫu, không thể thay thế được vị trí của mẫu thân.
Cho nên nàng ấy mới cẩn thận chọn ra năm sáu đích nữ thế gia từ xuất thân cho đến tu dưỡng đều không tệ, nghĩ muốn chọn cho Tuyên ca nhi một kế mẫu tốt.
Sớm biết sẽ gặp phải thứ nữ Ôn gia ở Vĩnh Thành Bá phủ thì nàng ấy đã không đi dự tiệc rồi.
Đi dự tiệc thì cũng thôi đi, sau khi hồi phủ còn nhiều chuyện trước mặt nhị đệ làm gì cơ chứ.
Hiện tại Lục thị chỉ có một cảm thụ, đó là hối hận muốn chết.
"Đệ là vì suy nghĩ cho Tuyên ca nhi. Từ Nguyệt Gia không nhanh không chậm nói: "Ba năm trước, thánh thượng lệnh cho đệ làm chủ điều tra vụ án tàn đảng của Cửu Vương, đệ tra ra Ôn gia từng có một thứ nữ có giao thoa với Cửu Vương."
Từ Quốc công vừa nghe vậy lập tức nhíu mày: "Sẽ không phải là người mà chúng ta đang nhắc đến đấy chứ?"
Từ Quốc công vẫn khá hiểu thân đệ Từ Nguyệt Gia của mình, không thích phong hoa tuyết nguyệt, một lòng vì chuyện công, thiết diện vô tư, ngay cả Tuyên ca nhi cũng chỉ chiếm một góc nhỏ trong lòng đệ ấy mà thôi.
Từ Quốc công thật sự rất sợ đệ ấy chấp nhất Ôn gia là vì công sự.
"Là Ôn gia Nhị thứ nữ." Từ Nguyệt Gia nói: "Nhưng rất nhanh, nàng ta đã bị đích mẫu trong nhà gả đến Hiển Châu xa xôi."
Lục thị bỗng thấy khó hiểu: "Chuyện này thì liên quan gì đến hôn sự của đệ? Nếu Ôn gia đã có dính líu đến Cửu Vương, tại sao đệ còn muốn chọn thứ nữ nhà bọn họ?"
Từ Nguyệt Gia nhàn nhạt giải thích: "Huynh tẩu có điều không biết, nếu không phải vị Ôn tứ cô nương này phát hiện giữa thứ tỷ với Cửu vương có dị thường, có lẽ Ôn gia đã sớm không còn tồn tại theo Cửu Vương rồi."
Trong mắt Từ Quốc công lộ ra tán thưởng: "Xem ra Ôn gia cũng không tệ."
Tiên đế đã già, mấy vị vương gia không ngừng tranh đấu, trong đó Cửu vương nổi bật nhất. Lúc ấy thần tử nịnh bợ hắn ta chiếm gần một nửa, vị tứ cô nương thứ xuất này của Ôn gia có thể nhạy bén nhận ra sự khác thường giữa thứ tỷ mà Ôn gia không bởi vậy đầu nhập vào vây cánh của Cửu Vương lúc bấy giờ đang phong quang chính thịnh, vẫn lựa chọn làm một thuần thần, chính kiến coi như không mưu mà hợp với Từ gia bọn họ.
Từ Nguyệt Gia chậm rãi từ trên ghế đứng dậy, dáng người cao lớn đĩnh bạt như tùng bách đón gió.
Hắn bình tĩnh nói: "Đệ cưới lần nữa là vì Tuyên Nhi, chỉ can nàng ấy có thể thật lòng đối xử tốt với Tuyên Nhị, dù là thân phận gì cũng không quan trọng.
Trong chuyện giữa thứ tỷ với Cửu Vương, cách xử lý của Ôn Tứ đủ thông thấu, điều đó chứng tỏ nàng ấy không phải là một nữ tử tâm nhìn hạn hẹp, chỉ để ý đến cái lợi trước mắt.
Nhiêu đó đủ rồi.
Hắn không cần một thê tử phiền phức, Tuyên Nhi cũng không cần một kế mẫu phiền phức.
Lục thị há miệng, còn muốn nói tiếp.
Từ Quốc công khẽ vỗ mu bàn tay nàng ấy, lắc đầu.