Ôn Diệp ở cả hai đời đều rất sợ nóng, sau khi tới nơi này, hàng năm gian nan nhất đối với nàng mà nói chính là mấy ngày này, may mắn là hiện giờ mặc dù đã vào hạ nhưng vẫn còn chưa tới thời gian nóng nhất trong năm, Ôn Diệp chính là muốn thừa dịp cái nóng chưa thực sự hoành hành ra ngoài một chuyến cho tâm trạng khuây khỏa.
Đợi đến sau này, ai mời nàng xuất phủ, có đánh chết nàng không đi, mời gãy lưỡi nàng cũng không để ý. Lúc ấy nàng chỉ muốn trốn ở trong phòng, ôm băng qua mùa hạ thôi.
Giờ phút này Ôn Diệp cảm thấy bản thân vô cùng may mắn, may mắn là nàng gả cho Từ Quốc Công phủ, nếu lúc trước mà chọn nhà mẹ đẻ của Thẩm thị hoặc hàn môn của Ngô gia thì đến hôm nay, ngay cả băng nàng cũng không dùng nổi.
Ngồi ở trong xe ngựa có chút buồn bực, trước khi đi, Ôn Diệp bảo Đào Chi chuẩn bị cho mình một chậu băng đặt ở bên chân.
Cảm giác mát lạnh nhè nhẹ dâng lên, Ôn Diệp theo đó cũng cảm thấy thoải mái dễ chịu hơn rất nhiều.
Tây thị cùng Tụ Hiền Lâu vốn không cùng một hướng, từ Từ Quốc Công phủ đi qua, đi dạo xong Tây thị lại chuyển đến Tụ Hiền Lâu, nếu không lầm thì chính là canh giờ Từ Ngọc Tuyên ngủ trưa dậy.
Xe ngựa rất nhanh đã chạy đến trước cửa Tây thị, ra cửa đi dạo phố chứ không phải đi yến tiệc, thế nên để thuận tiện cho cuộc dạo chơi này, Ôn Diệp đã thay đổi cho mình một thân váy tay hẹp, Từ Nguyệt Gia cũng cởi trường bào và thay bằng loại áo tay rộng thường ngày.
Mặc một thân thanh bào bó tay không làm mất vẻ đẹp của hắn, thậm chí khi nhìn lên, nàng còn cảm thấy nam nhân này còn rất có khí chất của một võ tướng.
Sau khi xuống kiệu, Ôn Diệp vừa đi dạo vừa nói chuyện phiếm: "Lang quân lúc trước vì sao lại chọn đi theo con đường khoa cử, công tử của Từ Quốc Công phủ không phải nên đi theo con đường tòng quân sao?"
Tổ tiên Từ Quốc Công phủ đều là dựa vào quân công, mới từng bước từng bước một đạt tới địa vị hôm nay.
Theo hiểu biết của Ôn Diệp, lựa chọn đầu tiên của những hài tử của Từ gia là luyện tập võ thuật, sau đó khi về già sẽ vào trại quân sự để tìm kiếm tương lai.
Từ Nguyệt Gia nhìn nàng một cái rồi nói: "Nàng làm sao biết, ta không thông võ học?"
Ôn Diệp kinh ngạc: "Lang quân không thông?"
Mới đầu gặp nhau, nàng còn tưởng rằng Từ Nguyệt Gia là người khác của Từ Quốc Công phủ.
Từ Nguyệt Gia: "Hiểu sơ qua mà thôi."
Ôn Diệp không từ bỏ hỏi: "Hiểu sơ qua là bao nhiêu?"
Từ Nguyệt Gia nhàn nhạt giải thích: "Ta khi còn bé thân thể vốn khá yếu, đại phu nói rằng ta vốn không thích hợp để tập võ, nhưng mà tập chút về các chiêu thức của kiếm thì lại có ích cho việc tăng cường sức khỏe."
Ôn Diệp nghe hiểu được, ý tứ là hắn biết và có thể thực hiện được một ít chiêu thức, nhưng nếu so với người chân chính biết võ, hắn chỉ có thể xem như gối thêu hoa.
Khó trách lúc trước tại sao nàng sờ sờ lại thấy hắn có cơ bụng, lúc ấy còn nghi hoặc một chút, một người nhiều năm bận rộn công vụ thỉnh thoảng tập thể dục vài cái sao lại có cơ bụng, bây giờ nghĩ lại, hình như nàng đã tìm được câu trả lời cho mình rồi.
Ôn Diệp lại hỏi: "Vậy lang quân bây giờ còn luyện tập nữa không?"
Nàng cũng muốn xem một chút.
Gối thêu hoa vốn phân biệt đẹp xấu, nói không chừng Từ Nguyệt Gia là người vế trước.
Từ Nguyệt Gia đọc được ý tứ trong đáy mắt nàng, nhất thời dời ánh mắt đi và nói: "Chuyên tâm đi dạo phố."
Ôn Diệp nói thầm: "Nhỏ mọn."
Từ Nguyệt Gia: "..."
Không cho xem thì thôi, Ôn Diệp cũng không muốn lắm, nàng rất nhanh bị một cái lồng sắt trên quầy hàng hấp dẫn.
Chuyện Từ Nguyệt Gia có luyện tập võ hay không lập tức bị nàng ném ra sau đầu.
Đi dạo chợ Tây xong thì giờ cơm trưa cũng đã qua, lúc này Ôn Diệp mới nhớ tới Từ Nguyệt Gia hình như còn chưa dùng cơm, nàng liền bảo Thu Thạch nhanh chóng lái xe chuyển đường đến Tụ Hiền lâu.
Tụ Hiền lâu mỗi ngày đều đầy khách, may mà Ôn Diệp đặt phòng riêng.
Trong phòng bao, chủ quán còn đặt chậu băng, không thể không nói người ta biết buôn bán, mới đầu hạ đã xa hoa bày chậu băng rồi, tửu lâu nhà ai so được với nhà này đây.
Phòng bao đặt từ ba ngày trước, còn có thanh mai* nhưỡng (một loại rượu) mà Tụ Hiền lâu vừa mới ra mắt không lâu cũng được đặt cùng ngày.
*Thanh mai: rượu dâu