Từ Ngọc Tuyên được Kỷ ma ma ôm về phía Tây viện, cậu bé hình như cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc xảy ra ngày hôm nay.
Hài tử dán sát cơ thể vào trong lòng Kỷ ma ma, đầu ngón tay điểm về phía mình, nhỏ giọng hỏi: "Ma ma, Tuyên nhi làm sai nên cha đã tức giận sao?”
Kỷ ma ma trấn an nói: "Lang quân không giận tiểu công tử đâu."
Từ Ngọc Tuyên khó hiểu: "Vậy, vậy tại sao trông cha lại đáng sợ như vậy?"
Kỷ ma ma suy nghĩ một chút nói: "Có lẽ là vì lang quân đang giận nhị phu nhân."
Từ Ngọc Tuyên sửng sốt một chút, bỗng nhiên hô: "Nương ta?”
Kỷ ma ma gật đầu.
Từ Ngọc Tuyên nghiêng đầu, gương mặt ngây thơ hỏi: "Nương bị làm sao vậy?"
Kỷ ma ma suy đoán đáp: "Hình như phu nhân đã nói sai cái gì."
Từ Ngọc Tuyên vẫn không hiểu: "Cái gì, nói cái gì sai chứ?"
Kỷ ma ma: "..."
Cái này cũng không dễ trả lời.
Từ Ngọc Tuyên lại nói: "Tức giận không tốt, là người xấu-"
Cha vậy mà dám đối xử tệ bạc với nương, hừ.
Nói xong, cậu bé còn muốn nhảy xuống đất, vừa giãy giụa vừa nói: "Ta muốn đi, muốn đi... Cứu nương!"
Giống như trước đây kéo nhị ca từ trong tay bá nương.
Kỷ ma ma vội vàng ngăn cậu bé lại rồi nói: "Tiểu công tử, lang quân và phu nhân đang nói chuyện với nhau, Tuyên nhi phải là hài tử ngoan, mà đã là hài tử ngoan thì sao lại đi làm phiên cha nương được đúng không?”
Từ Ngọc Tuyên nóng nảy: "Nhưng mà, nhưng mà cha đang bắt nạt nương, ta phải đi cứu!"
Khi cậu bé quýnh lên, hai chữ "tức giận” càng nói không nghe được rõ ràng.
Từ trong miệng cậu bé đi ra;tức giận" liền tự động chuyển đổi thành chữ "xấu" quen thuộc.
Cũng may Kỷ ma ma có thể hiểu được lời này, bà ấy giải thích lại một lần nữa, bắt đầu nói chút lời trái với lương tâm: "Cũng không nhất định là như thế, lang quân cùng nhị phu nhân có cảm tình tốt, nói không chừng hai người họ đang thương lượng chuyện trọng yếu gì đó, nếu tiểu công tử thật sự lo lắng thì để ngày mai lão nô mang ngài qua đó xem một chút có được không?”
Vừa rồi trước khi rời đi, bà ấy đã để cho Nhẫn Đông cố ý đi chậm hơn những người khác một bước, sau khi Nhân Đông trở về liền nói với bà ấy rằng nhị phu nhân đã cho một đám tỳ nữ bà tử trở về Tây viện, còn một mình nàng thì ở cùng Nhị gia trong phòng.
Kỷ ma ma sợ giờ phút này nếu mang tiểu công tử đi qua đó thì kiểu gì cũng sẽ va chạm với hai vị chủ tử mất, hết cách, bà ấy liền cố ý liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, sau đó mới nói tiếp: "Dù sao giờ này cũng đã không còn sớm rồi, giờ qua làm phiền lang quân cùng nhị phu nhân thì không thích hợp lắm, à, phòng bếp nhỏ hôm nay có làm táo ne cao* mà tiểu công tử thích ăn đó."
*Bánh chà là.
Từ Ngọc Tuyên nghe được ba chữ "Táo ne cao liền vui vẻ không thôi: "Tuyên nhi muốn ăn."
Cứu nương cũng có thể muộn một chút mài
Cứ như vậy, Từ Ngọc Tuyên được Kỷ ma ma khuyên ở lại Tây viện một cách khá thuận lợi, thậm chí còn rất vui vẻ ăn bánh, không có vẻ gì là ép buộc.
Ăn được một nửa, cậu bé bỗng nhiên dừng lại nói với Kỷ ma ma: "Cái này để lại cho nương, ngày mai Tuyên nhi sẽ đi cứu nương.”
Kỷ ma ma liên tục lên tiếng trả lời: "Được được, ma ma nhất định sẽ giữ lại cho nhị phu nhân."
*
Nhưng mà, Từ Ngọc Tuyên tâm tâm niệm niệm ngày hôm sau đi cứu Ôn Diệp, kết quả đến nơi ngay cả cửa phòng cũng không được đi vào.
Sáng sớm chạy tới chính đường của Tây viện chỉ có một mình Từ Nguyệt Gia.
Từ Ngọc Tuyên đưa mắt nhìn xung quanh vài lần, thấy cửa phòng đều đóng chặt liền tò mò hỏi: "Cha, nương đâu rồi cha?"
Canh giờ còn sớm nên đồ ăn sáng cũng chưa được bày lên bàn.
Từ Ngọc Tuyên vốn đã không có gì vào bụng, cậu bé mang cái bụng rỗng tới đây, Kỷ ma ma đoán rằng hai vị chủ tử ở cạnh nhau gân nửa ngày thêm một đêm rồi, tức giận cái gì cũng đều nên dừng lại, thế nên bà ấy liền cả gan tự quyết định mang Từ Ngọc Tuyên qua đây bồi phu thê hai người cùng nhau dùng điểm tâm, nói không chừng có tiểu công tử ở giữa có thể làm người điều hòa, không khí sẽ ấm áp một chút.
Từ Nguyệt Gia nhấp một ngụm trà, giọng nói hơi nhẹ: "Nương của con đang nghỉ ngơi."
Từ Ngọc Tuyên vừa nghe xong liền nhấc chân muốn đi vào trong, Từ Nguyệt Gia ngay lập tức lên tiếng gọi lại: "Không cho phép đi vào quấy ray nương."