Thường di nương kinh ngạc, vội hỏi: "Không phải lần trước chỉ thưởng năm lượng thôi ư?"
Ôn Nhiên nói thật: "Trong kỳ thi nhỏ lần này con được hạng nhất, phụ thân biết được vui quá nên thưởng."
Thường di nương nghe xong bắt xong tính toán: "Cộng thêm hai mươi lượng lần này, vừa vặn ba trăm lượng.”
Ôn Diệp nghe hai người nói chuyện, nhất thời hoang mang: "Ba trăm lượng gì?"
Đã đến thời điểm này rồi, Thường di nương cũng không nghĩ sẽ tiếp tục giấu Ôn Diệp nữa.
Bà ấy giải thích: "Là bạc hồi môn mà ta và tiểu muội tích cóp cho con."
Lần này Ôn Diệp thật sự chấn động, nàng biết mấy năm nay Thường di nương sẽ để dành một nửa tiền tiêu vặt hàng tháng của mình, nói là muốn tích cóp của hồi môn cho nàng.
Đối với chuyện này, Ôn Diệp không hề để trong lòng, không cho Thường di nương tích cóp là không thể, dù sao đến lúc nàng thật sự gả cho người ta, nàng không chịu cầm là được.
Hơn nữa, khi các thứ nữ trong phủ xuất giá, Thẩm thị đều sẽ chuẩn bị một phần hồi môn, có lẽ không nhiều lắm, nhưng đối với các thứ nữ lần đầu tiên gả làm vợ cho người thì nhiêu đó đã đủ để bắt dau một cuộc sống mới.
Lại nói tiếp, chờ nàng gả đi rồi, vẫn sẽ có tiền tiêu vặt hàng tháng như cũ, nói không chừng còn nhiều hơn hồi làm thứ nữ ấy chứ, loại cuộc sống vừa sinh ra đã có "tiền hưu” này, chỉ cân nàng không gây chuyện thị phi, vì cuộc sống tốt đẹp như thế này, nàng có thể phấn đấu sống đến một trăm tuổi.
Chỉ là Ôn Diệp không ngờ rằng tiểu muội cũng sẽ tham gia tích cóp tiền cho mình.
Nàng nhìn Ôn Nhiên sống lưng thẳng tắp đang ngồi sau thư án, khẽ nhướng mày nói: "Bạc mà phụ thân thưởng cho muội đều cho ta hết sao?"
So với Ôn Diệp có dung mạo như đúc ra từ một khuôn với Thường di nương, Ôn Nhiên sáu tuổi thoạt nhìn thanh nhã hơn nhiều, mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn, ngũ quan nếu tách lẻ ra thì không quá xuất sắc, nhưng kết hợp lại với nhau thì cực kỳ dễ nhìn.
Ôn Nhiên tuổi tác không lớn, nhưng lại cực kỳ kiệm lời, một lòng chuyên tâm vào việc đọc sách, chỗ trống còn lại cũng chỉ dành cho hai người trước mắt.
Nếu học hành giỏi giang, phụ thân sẽ cho bạc, như vậy thì cuộc sống của di nương và tỷ tỷ cũng sẽ tốt hơn chút.
Đại khái đây chính là chỗ tốt rõ ràng nhất mà Ôn Nhiên lĩnh hội được sau khi chăm chỉ đọc sách.
"Tứ tỷ yên tâm, sắp đến kỳ thi lớn rồi." Ôn Nhiên nghiêm mặt, nói với giọng cực kỳ nghiêm túc: "Kỳ thi lớn đạt được thứ hạng cao, phụ thân sẽ thưởng càng nhiều."
Ôn Diệp phụt cười thành tiếng, đang định nói chuyện thì Vân Chi vén rèm bước vào: "Cô nương, Ngân Sương đến rồi."
Ngân Sương là tỳ nữ nhất đẳng bên người Thẩm thị.
Vân Chi vừa dứt lời, một tỳ nữ dáng người hơi cao bước ra từ sau lưng nàng ấy, phúc thân hành lễ với ba người trong phòng, sau đó nói rõ mục đích đến đây: "Tứ cô nương, phu nhân mời người qua đó một chuyến." Động tác phe phẩy quạt của Ôn Diệp khẽ cứng lại, nàng ngồi thẳng người dậy.
Vân Chi đi lên trước giúp nàng sửa sang lại y phục, Ôn Diệp nhìn đánh giá vẻ mặt của đối phương, thử thăm dò hỏi: "Mẫu thân có nói là chuyện gì không?”
Ngân Sương khẽ nhún người, không hề nhiều lời: "Hồi bẩm Tứ cô nương, nô tỳ không biết."
Ôn Diệp rời khỏi nhuyễn tháp, bước ra ngoài hai bước, tỳ nữ bên người Thẩm thị quả nhiên rất nặng quy củ.
Nàng ngoái đầu nói với hai người còn lại trong phòng: "Di nương, tiểu muội, con đi một lát sẽ về."
Thường di nương đại khái đã đoán được nguyên nhân, khóe miệng khẽ nhếch lên một độ cong rất dễ thấy.