Nơi nàng đầu thai là cổ đại, mẹ ruột là di nương trong phủ, bên trên có ba huynh tỷ con của vợ cả, hai tỷ tỷ con của thiếp, nàng xếp thứ bốn.
Trong Thịnh Kinh thành phồn hoa tụ tập quyền quý này, Ôn gia xem như có nội tình thâm sâu, Ôn Diệp làm thứ nữ, thân mẫu Thường di nương nhiều năm qua vẫn luôn yên phận, bởi vậy mấy năm nay cuộc sống của nàng xem như an nhàn thoải mái.
Thấy Đào Chi đã búi tóc cho mình xong, Ôn Diệp đứng lên, xoay người đi ra ngoài: "Hôm nay chuẩn bị món ăn sáng là cái gì?"
Đào Chi đi theo Ôn Diệp ra phòng ngủ, trả lời: "Hôm qua cô nương nói sui cảo hoàng kim trên bàn tiệc ngon mà? Vân Chi từ sớm đã dặn phòng bếp nhỏ chuẩn bị, còn hầm cháo gà xé."
Đào Chi đang nói chuyện chợt thấy Vân Chi bưng khay gỗ vào phòng, nhắc nhở: "Cô nương hãy ăn hai miếng sủi cảo hoàng kim lót dạ trước, lát nữa còn phải đi chính viện dùng bữa."
Hôm nay là ngày thứ hai con dâu mới của Ôn gia vào cửa, bởi vậy cả gia đình đều phải đi chính viện gặp mặt, tiếp đó cùng nhau dùng ăn sáng.
Ôn Diệp nhìn chằm chằm sủi cảo hoàng kim trên bàn ăn, gắp ba viên bỏ vào bát.
Nàng đang ăn bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, ngẩng đầu hỏi: "Di nương và tiểu muội đâu?"
Thường ngày tuy ba người không ăn chung nhưng chủ yếu là vì Ôn Diệp dậy muộn, mỗi khi nàng thức dậy thì di nương và tiểu muội đều sẽ đến một chuyến.
Vân Chi nhìn vẻ mặt buồn ngủ của cô nương nhà mình, do dự một giây rồi đáp: "Ngũ cô nương đang làm bài, di nương ở một bên cùng Ngũ cô nương."
"Tiểu muội thật là chăm chỉ, không nghỉ một ngày nào." Ngữ khí của Ôn Diệp vô cùng chân thành, nếu bắt nàng mỗi ngày làm bài tập không ngừng nghỉ thì nàng chắc chắn không làm nổi.
Vân Chi thấy vẻ mặt Ôn Diệp thoải mái thì cũng thầm nhẹ nhõm, tuy Vân Chi nhỏ hơn Ôn Diệp vài tuổi nhưng làm nữ tỳ thiếp thân bên cạnh nàng, có nhiều chuyện phải suy nghĩ sâu xa.
Ngũ cô nương mới sáu tuổi, mới học vỡ lòng một năm đã biểu hiện ra tư chất thông minh, còn cô nương của bọn họ lúc ở tuổi bằng Ngũ cô nương thì có biểu hiện hết sức bình thường.
May mắn cô nương nhà mình có thần kinh thô, chưa từng sinh lòng đố ky, hai tỷ muội luôn thân thiết với nhau.
Khi Ôn Diệp ăn xong ba viên sủi cảo hoảng kim, định gắp tới viên thứ bốn thì Vân Chi bình tĩnh bưng khay đi.
Ôn Diệp: ".. "
Một lát sau, Thường di nương dắt tiểu nữ nhi đến phòng của Ôn Diệp, ba mẫu thân nữ nhi cùng đi chính viện.
Tới chính viện chưa tới nửa khắc đồng hồ, Ôn nhị ca mang theo thê tử tân hôn đến dâng trà.
Ôn phụ bình thường ít nói, đơn giản dặn dò hai câu rồi nhường lại sân nhà cho Thẩm thị.
Con dâu lần đầu tiên kính trà, Thẩm thị cố gắng không quá nghiêm khắc, mặt mày hơi hiền lành, nhận tách trà, uống xong đưa cho hai người bao lì xì đã chuẩn bị từ sáng. Thẩm thị cũng nói vài lời khích lệ.
Gặp hai vị trưởng bối xong, kế tiếp là trưởng huynh trưởng tẩu, mấy vị thứ muội, tiểu điệt nhi.
Trưởng tẩu Dương thị là người hiền hòa giữ quy củ, tặng một bộ cài đầu thạch lựu màu vàng đỏ, vừa rộng rãi vừa vui tươi vừa có vẻ trẻ trung, rất hợp với nàng dâu mới như Liễu thị.
Liễu thị tự nhiên là vui sướng, nàng ấy vội lấy ra quà chuẩn bị cho hai vị điệt nhi.
Dương thị gả vào Ôn gia sáu năm, sinh ra hai đứa con, đứa lớn được năm tuổi gọi là Trừng ca nhi.
Đứa nhỏ tên là Triệt ca nhi, hơn một tuổi, mới chập chững biết đi, bà vú đang ôm bé đứng ở một bên.