Vương Thăng liên tục cam đoan, nói: "Việc này hạ quan quyết không tiết lộ với người thứ hai."
Nói đến cái này, Vương Thăng cảm thấy không hiểu, Hứa Mục Chi cũng không biết là nghĩ như thế nào, lại cảm thấy mình có thể xứng đôi với thiên kim đại thân tam phẩm trong triều.
Cho dù cuối cùng có thành công thì Lễ bộ thị lang cũng không thể hy sinh tương lai của mình vì con rể, chế độ khảo hạch thi cử ở Đại Tấn rất nghiêm ngặt, Lễ bộ thị lang làm sao có thể che giấu được?
Vì chuyện bát tự làm sao cũng không có khả năng xảy ra, lại mưu đồ hơn nửa năm, đầu tiên là để cho thê tử mới sinh xong "ngoài ý muốn" lần nữa có thai, dựa theo kế hoạch của Hứa Mục Chi, Đặng thị sinh non còn phải chậm mấy ngày, đến ngày đó ma ma cùng tỳ nữ bên người Đặng thị được tin cũng sẽ không ở bên cạnh.
Từ Nguyệt Gia trả lại lời thú tội cho Vương Thăng, lại dặn dò: "Tin đồn liên quan đến Đặng thị, Vương đại nhân đừng quên xử lý."
Vương Thăng cúi đầu đáp: "Hạ quan hiểu, về phần lời khai liên lụy đến Tiết gia, cũng đã xóa sạch."
Từ sau khi Vương Thăng làm quan ở kinh thành, mỗi lần gặp phải vụ án khó giải quyết, không thể thiếu giao tiếp với vị thị lang Hình bộ trẻ tuổi trước mắt này, thời gian lâu sau, y cũng dần dần hiểu rõ phong cách phá án của đối phương.
Lấy từ vụ án này của Hứa Mục Chi mà nói, nếu toàn bộ do y chủ đạo, chuyện Hứa Mục Chi bám vào Tiết gia khẳng định không giấu được.
Cho dù kết quả chứng thực Tiết gia trong sạch, tin đồn về Tiết gia vẫn không ít.
Một cô nương còn chưa cập kê, vô duyên vô cớ bị giội một vũng nước bẩn vào người như vậy, đại khái là nói sẽ không có hôn sự gì tốt.
Bản thân Vương Thăng cũng có con gái, thoáng nghĩ như vậy, liền có thể hiểu được cách làm của Từ Nguyệt Gia.
Chỉ là hiểu thì hiểu, nếu để cho y tự giác chú ý tới chi tiết này, Vương Thăng tự nhận vẫn không thể hoàn toàn làm được.
"Tiếp tục điều tra Thái Vân Trai, còn có Thái Vân Trai với Thịnh Kinh quan lại nào có liên quan, đều phải điều tra rõ ràng." Từ Nguyệt Gia nói.
*
Quốc công phủ, tây viện.
Vài tên nô bộc đang dựa theo yêu cầu của Ôn Diệp, làm thêm cái xích đu bên cạnh xích đu cũ.
Xích đu cũ ngoại trừ nhỏ ra thì cũng không giống với xích đu mới này, đây là Ôn Diệp chuyên tâm thiết kế cho Từ Ngọc Tuyên.
Hoàn toàn dựa theo dáng người của Từ Ngọc Tuyên chế tạo, bảo đảm cậu bé ngồi lên chân có thể chạm tới đất, vả lại sau khi cậu bé ngồi lên, thân thể trước sau đều có bảo hộ, trừ phi để cho xích đu hoàn toàn xoay lại, nếu không cậu bé cũng sẽ không ngã được.
Từ Ngọc Tuyên bị Kỷ ma ma ôm tới tây viện, sau khi biết được chuyện này, hưng phấn không thôi.
Hỏi đi hỏi lại bao nhiêu lần: "Thật sự, là cho Tuyên nhi?" Nói xong còn hơi nghiêm túc dùng ngón tay út chỉ vào ngực nhỏ của mình.
Ôn Diệp cam đoan với cậu: "Đương nhiên!"
Từ Ngọc Tuyên cao hứng nhào vào trong lòng Ôn Diệp, cười khanh khách không ngừng.
Ôn Diệp cũng dịu dàng ôm cậu bé, cười rất dịu dàng.
Kỷ ma ma ở một bên, nhìn cảnh này, đơn giản chỉ là vui mừng, cũng không biết tại sao, trong lòng bà ấy cảm giác có chút không đúng.
Nhị phu nhân hình như có chút thay đổi lớn.
Trong thời gian chờ đợi, Ôn Diệp còn lấy ra tiểu trúc mã mua được từ chỗ của con trai Trần trưởng thôn trang cho Từ Ngọc Tuyên chơi.
Trúc mã nho nhỏ, Từ Ngọc Tuyên ngồi lên, mũi chân vừa vặn có thể chạm đất.
Từ Ngọc Tuyên cứ như vậy ngồi trên lưng Tiểu Trúc mã, trước sau lắc lư, chơi rất vui vẻ.
Ôn Diệp thỉnh thoảng hỏi cậu bé một câu: "Vui không?"
Từ Ngọc Tuyên hất cằm nhỏ lên: "Vui ạ-"...
Xích đu rất nhanh đã làm xong, trong và ngoài đều buộc đệm mềm, cam đoan làn da mềm mại của Từ Ngọc Tuyên sẽ không bị vụn gỗ cào.
Ôn Diệp tự mình ôm Từ Ngọc Tuyên ngồi lên.
Đây là lần đầu tiên Từ Ngọc Tuyên không cần người đỡ, tự mình có thể đu dây.
Cậu bé sờ trái sờ phải, trong mắt tất cả đều mới lạ.
Ôn Diệp lại bảo Đào Chi bày một cái bàn bên cạnh chiếc xích đu nhỏ, đó là một chiếc bàn nhỏ cùng dòng với tiểu trúc mã, trên đó đặt hai loại điểm tâm Từ Ngọc Tuyên thích ăn, Ôn Diệp cũng có một bình.