Nụ cười của Ôn Diệp khựng lại, giọng nói đầy thăm dò: "Không nói ta cũng biết, vụ án này còn liên quan đến Tiết gia đúng không?”
Từ Nguyệt Gia ừ một tiếng, sau đó không nói gì nữa.
Ôn Diệp: "..."
Chàng tiếp tục nói đi chứ.
Tình tiết vụ án giống như mọc cánh, chỉ ngắn ngủi hai ngày, tên thi rớt cử tử độc sát thê tử không thành, được truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ Thịnh Kinh, cùng với đó là tiếng ồn ào huyên náo.
Lục thị cùng đại cô thái thái dự tiệc trở về, chỉ cách đó một đêm, đã biết được việc này.
Sau đó Ôn Diệp bị gọi tới.
Chính viện, chính đường.
Lục thị nhíu mày hỏi: "Không phải án mưu sát sao? Sao nhị đệ cũng qua đó rồi?
Kinh Triệu Doãn Vương Thăng không đến mức ngay cả một vụ án mưu sát cũng không tra ra được chứ.
Đại cô thái thái chú ý tình tiết vụ án: "Vậy tội của tên cử tử đã định chưa?”
Ôn Diệp lộ vẻ bất đắc dĩ trả lời: "Tẩu tẩu, đại cô mẫu, chuyện bí ẩn như thế, con làm sao biết được?"
Lục thị kịp phản ứng là do mình lo lắng quá mức, giả vờ ho: "Nhị đệ không tiết lộ gì với muội sao?"
Vương Thăng gọi nhị đệ qua, trong đó khẳng định có ẩn tình không muốn người khác biết.
Nếu Quốc công gia ở phủ, nhất định đã sớm nói với nàng.
Ôn Diệp nghiêm khắc cự tuyệt: "Tẩu tẩu, lang quân là quan viên tốt nghiêm cẩn công minh, chúng ta không thể như vậy."
Lục thị, đại cô thái thái: “.......
Vụ án cử tử mưu sát thê tử không thành, rất nhanh đã trở thành đề tài câu chuyện bàn tán khắp bàn trà bàn rượu của những người không liên quan.
Uyển Thành cách Thịnh Kinh không xa, sau khi cha mẹ Đặng thị biết được tin tức, trong vòng mấy ngày liền chạy tới Thịnh Kinh.
Theo lời đồn đại được truyền ra, không cần Ôn Diệp báo cho biết, Lục thị và đại cô thái thái cũng đại khái biết được "nội tình".
Tên họ Hứa kia bôi thuốc lưu thông máu bầm lên bề mặt điểm tâm, sau đó lại để Đặng thị ăn, muốn nàng ấy sinh non một xác hai mạng, nào ngờ bị nhũ ma ma Đặng thị kịp thời phát hiện, Hứa Mục Chi hoảng hốt muốn chạy trốn, cuối cùng vẫn bị đội bổ khoái phủ nha bắt được.
Vụ án được định rất nhanh, tên cử tử kia bị cách công danh, phán lưu đày, trong vòng ba năm không cho phép thi cử.
Có người nói Kinh Triệu Doãn phủ phán quá nặng, dù sao Đặng thị vẫn còn sống, chỉ là đứa nhỏ không còn mà thôi, Hứa Mục Chỉ là cử nhân, nói không chừng kỳ thi xuân năm sau có thể lên trung học phổ thông. Cũng có người nói Hứa Mục Chi phụ công danh, lại làm ra chuyện muốn độc sát thê nhi mưu đoạt sản nghiệp Nhạc gia, đức hạnh bại hoại, không xứng làm quan, Kinh Triệu Doãn phủ phán án không hề nặng.
Chính là đáng tiếc quán Thái Vân Trai mới mở không bao lâu, nghe nói Hứa Mục Chi là do mua điểm tâm quán bọn họ, vụ án này vừa ra trực tiếp làm cho ông chủ quán chịu đủ mọi loại tranh luận, chỉ có thể tạm thời đóng cửa.
Đào Chi đã làm việc rất chăm chỉ ở phủ trong hai ngày qua và rất nhanh chóng đã biết được toàn bộ câu chuyện của vụ án.
Ôn Diệp từ đầu đến cuối đều không nghe thấy chữ có liên quan đến Tiết gia, vậy cũng chỉ có thể chứng minh hoặc là Từ Nguyệt Gia đang trêu cợt nàng, hoặc là sự thật vụ án đã bị che giấu.
Ôn Diệp nghiêng về vế sau hơn, dù sao theo nhận thức dễ hiểu của nàng về Từ Nguyệt Gia, hắn không phải là một người thích đùa.
Đào Chi là 1 cao thủ thám thính tin tức, nàng ấy uống xong nước trà nói tiếp: "Nhị phu nhân, nô tỳ còn hỏi thăm được một việc, không biết có nên nói với người hay không."
Ôn Diệp đang mài móng tay cho mình, không thèm để ý nói: "Ngươi nói đi."
Đào Chi hạ giọng nói: "Vị phu nhân bị hại kia còn có một đứa con gái, nghe nói mới sáu bảy tháng tuổi, mà thai bị ép phá cũng đã năm tháng, là thai nam đã thành hình."
Lúc Đào Chi nghe ngóng tin tức, lúc đầu chỉ cảm thấy vị Đặng thị này thật đáng thương, nhưng càng về sau, nghe ngóng càng sâu, nàng ấy bỗng nhiên có một loại cảm giác chột dạ.
Ôn Diệp ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn nàng ấy: "Ý ngươi là Đặng thị vừa sinh đã mang thai đứa thứ hai?"
Đào Chi gật đầu với vẻ nặng nà.