Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn

Chương 184




Nhưng việc đào rau dại chỉ là thú vui hoang dã mà thôi.

Ôn Diệp đào non nửa giỏ thì không tiếp tục nữa, sở dĩ có thể gọi là thú vui hoang dã là bởi vì thời gian không được quá dài.

Tiết Tĩnh Dao đã sớm ném rổ, hái một bó hoa dại lớn trở về.

Cô bé còn đặt tên cho hoa, nào là Tiểu Hồng, Tiểu Tử, Tiểu Hoàng, Tiểu Phấn, còn có Tiểu Bạch.

Sau khi Ôn Diệp biết, nhất thời không nói gì.

Tính trẻ con của đối phương còn hơn cả nàng, Ôn Diệp nhìn thoáng qua "Tiểu Hồng" tươi đẹp trên tay.

Thu Thạch cùng hai nô tỳ khác cũng từ trong suối vớt nửa thùng cá.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Xương Nam Hầu phủ cũng có một thôn trang cách đó không xa.

Nhưng so với thôn trang mà Lục thị và Ôn Diệp nói, vẫn là xa hơn một nửa lộ trình, vả lại phong cảnh cũng không tốt bằng thôn trang kia.

Dù sao cũng không có người ngoài, thân thích nhà mình, quan hệ lại tốt, Văn thị không ngại đề cập đến thôn trang Ôn Diệp.

Có thể bớt xóc nảy trên xe ngựa một giờ rưỡi, rất tốt.

Văn thị nói rõ với Tiết Tĩnh Nhàn, Tiết Tĩnh Nhàn lại càng không để ý.

Liễu Nha đến thôn trang chuẩn bị trước cho mọi người. Đợi mấy người Ôn Diệp tới thôn trang, thần sắc nàng ấy lại hơi cảnh giác, bước chân vội vàng đi tới trước mặt Ôn Diệp, hạ giọng nói: "Nhị phu nhân, vừa rồi trưởng thôn trang đến báo, có một nam tử xa lạ cuống quýt chạy trốn vào trong thôn trang...

Ngày tốt như vậy, Ôn Diệp không muốn chuyện không liên quan ảnh hưởng đến, nàng ra hiệu cho Liễu Nha đừng nói.

Tiếp theo nàng nói với mấy người ở cách đó không xa: "Các ngươi vào phòng nghỉ ngơi trước, uống một ngụm trà, ta đi xem bữa trưa chuẩn bị thế nào"

Tiết Tĩnh Dao nhìn xung quanh thấy không có gì lọt vào tâm mắt, vội nói: "Diệp tỷ, muội đi cùng tỷ!"

Dứt lời, đã bị Tiết Tĩnh Nhàn ngăn lại: "Muội cũng đừng đi, nhìn xem tay áo muội còn dính bùn kìa, mau theo ta vào nhà đổi bộ khác."

Từ nhị phu nhân người ta rõ ràng là có việc, Tiết Tĩnh Nhàn nháy mắt với muội muội nhà mình.

Tiết Tĩnh Dao cứ như vậy bị tỷ tỷ nhà mình kéo vào phòng.

Đợi những người khác vào nhà, Ôn Diệp mới hỏi: "Có biết người này có thân phận như nào không?"

Liễu Nha lắc đầu: "Người đó không nói cụ thể, nô tỳ nhìn ăn mặc của hắn quả thực giống như những gì hắn nói, rằng hắn là một thư sinh nghèo."

Ánh mắt Ôn Diệp lóe lên: "Thư Sinh? Một thư sinh như hắn xông vào thôn trang của ta làm gì?"

Liễu Nha cũng không biết, nàng ấy đem lời người đó nói thuật lại: "Hắn nói là chỉ muốn trốn chủ nợ ở thôn trang...

Khoảng mười lăm phút sau, Ôn Diệp nghe được hình tượng một thư sinh thê thảm "Vì duy trì kế sinh nhai mà sao chép sách kiếm tiên sống qua ngày cho hiệu sách lại bị hãm hại, bị ép thiếu một trăm lượng bạc”.

Ôn Diệp: "..."

Nội dung vở kịch này thật quen thuộc.

Chỉ trách nàng xem quá nhiều lời thoại, thật sự không đồng tình được với nam nhân có bối cảnh như vậy.

Liễu Nha cũng không giữ được đối phương, nàng ấy đã bảo trưởng thôn trang mang theo vài tá điền trông coi người đó trong một gian kho nhỏ, sau đó lại đến xin chỉ thị Ôn Diệp để biết kế tiếp nên xử lý như thế nào.

Ôn Diệp rất nhanh đã có lựa chọn, quyết đoán phân phó: "Bảo Trần trưởng thôn trang lấy hai sợi dây thừng thô trói người lại, phái thêm mấy người trẻ tuổi khỏe mạnh trông coi người cẩn thận, sau đó lại phái nô tỳ lặng lẽ trở về thành báo quan."

Căn cứ vào kinh nghiệm xem kịch nhiều năm của nàng, nam nhân xa lạ ven đường, ngàn vạn lần không thể tùy tiện đón về.

Liễu Nha kinh hãi: "Báo quan? Nghiêm trọng như vậy sao?"

Ôn Diệp: "Chỉ có kẻ chột dạ mới có thể che giấu thân phận của mình, hơn nữa, là hắn ta không quan tâm gì mà tự ý chạy trốn vào thôn trang, ta hỏi ngươi, có phải hắn đã phá hủy không ít hoa màu không?”

Hôm nay chính là thời điểm gieo trồng, nếu không phải hủy hoại ruộng đất, trong thôn xuất hiện người lạ, đuổi ra ngoài là được, sao phải canh gác?

Liễu Nha gật đầu: "Trần trưởng thôn nói, thư sinh kia đích xác đã hủy một một bao hạt giống."

Đối với người nông dân, điều quan trọng nhất chính là trông lương thực, đây chính là hy vọng sống sót năm sau của bọn họ.