Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn

Chương 181




Đại cô thái thái cùng Diêu thị sẽ không ở lại Thịnh Kinh lâu, đại cô thái thái dù sao cũng là người Thịnh Kinh sinh ra và lớn lên ở Thịnh Kinh, ngược lại còn tốt.

Diêu thị thì khác, nàng ấy tổng cộng chỉ tới Thịnh Kinh hai lần, lần đầu tiên là lúc còn nhỏ, ký ức đã sớm không rõ ràng, lần này theo bà bà hồi kinh, tuy nói đi mấy bữa yến tiệc, nhưng phong cảnh Thịnh Kinh còn chưa chính thức thưởng thức qua.

Hôm nay phải về Lăng thành, nàng ấy muốn đi dạo xung quanh một chút, lĩnh hội một phen phong thổ nhân tình của Thịnh Kinh.

Sau khi biết chuyện, Văn thị đã chủ động mời một số người thân, bạn bè đến ngoại ô Thịnh Kinh nhân dịp chuyến du xuân đến vui chơi.

Trong đó bao gồm cả Diêu thị, mặc dù Văn thị cùng Diêu thị chưa từng thân nhau, nhưng họ chỉ gặp nhau vài lần và tính tình lại hợp nhau đến lạ.

Diêu thị nhận được lời mời liền đến Tây viện hỏi Ôn Diệp có muốn đi cùng không.

Ôn Diệp cũng nhận được thiệp mời, ở ngoại ô Thịnh Kinh, nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Đi."

Ở nhà gần nửa tháng, cũng nên ra ngoài hóng gió.

Vạn vật hồi xuân, Ôn Diệp đột nhiên nhớ tới mấy món rau dại tươi mới ăn cách đây không lâu.

Đi ngoại ô thì nên ăn mặc đơn giản một chút, Ôn Diệp bảo Vân Chi và Đào Chi chuẩn bị hai bộ xiêm y nhẹ nhàng.

Hôm nay trời trở nên ấm hơn, Lục thị cũng lần lượt nhận được mấy thiệp mời của các nhà khác, trong đó có một số thiệp có thể từ chối, nhưng số còn lại thì không.

Biết được Ôn Diệp muốn cùng Diêu thị đến ngoại ô du xuân, Lục thị cũng không ép nàng đi cùng mình.

Yến tiệc đầu tiên Lục thị muốn đi là yến tiệc ngắm hoa do Tĩnh An Hầu phu nhân tổ chức.

Thế tử Tĩnh An Hầu năm ngoái đã đính hôn, người đính hôn dính chút quan hệ với Quốc công phủ, chính là con vợ cả - Cửu cô nương của Vĩnh Thành bá phủ, mà Vĩnh Thành bá phủ lại kết thân cùng Ôn gia, Ôn gia lại cùng Quốc công phủ thành thông gia.

Tĩnh An Hầu phu nhân hôm nay tổ chức tiệc ngắm hoa này là vì nữ nhi cập kê.

Quốc công phủ cùng Tĩnh An Hầu phủ có giao tình không sâu, liên lụy nhiều nhất đại khái chính là Tĩnh An Hầu phủ có một thứ nữ cách đây không lâu thành trắc phi của Văn Vương, mà Văn Vương tựa hồ vẫn không thích Từ Nguyệt Gia.

Sau khi hỏi rõ đám người Ôn Diệp muốn đi đâu ở ngoại ô kinh thành, Lục thị nói: "Ta nhớ bên đó có một thôn trang, là sản nghiệp của Tây viện, trên thôn trang có một sườn núi nhỏ, trông toàn cây ăn quả, hôm nay cũng đã đến mùa nở hoa, nếu đi du xuân mệt mỏi, đến đó cũng không tồi."

Ôn Diệp tưởng tượng một chút, quả thật không tệ, nói không chừng còn có thể hái chút cánh hoa về làm điểm tâm ăn.

Nếu không còn có thể uống trà hoa, ngâm cánh hoa tắm, phơi khô mài thành phấn làm phấn thơm cũng được.

"Liễu Nha trước kia theo ta đi qua đó một lần, muội mang theo nàng ấy là được." Lục thị lại nói. Ôn Diệp gật đầu: "Được."

Biết được phải theo Nhị phu nhân cùng đi chơi trong tiết thanh minh, Liễu Nha còn chưa trở lại phòng mình đã bắt đầu nhắc tới: "Vùng ngoại ô nhiều muỗi, phải mang nhiều bột thuốc khử trùng xà, nước và thức ăn cũng phải đa dạng một chút."

Trong lúc nhất thời không thể nghĩ ra được nhiều, Liễu Nha quay đầu hỏi: "Liễu Tâm, muội cảm thấy còn thiếu sót gì khác không?"

Không đợi Liễu Tâm trả lời, Liễu Nha lại nói: "Đúng rồi, còn phải mang theo hai cái áo choàng, vùng ngoại ô gió lớn."

Liễu Tâm: "Chỉ là du xuân, sao tỷ lại kích động như vậy?"

Liễu Nha nghỉ hoặc: "Ta có sao?"

Liễu Tâm: "Có."

Liễu Nha kỳ quái nhìn nàng ấy, đột nhiên hỏi: "Liễu Tâm, có phải muội cũng muốn đi không?"

Liễu Tâm phủ định cực nhanh: "Tỷ suy nghĩ nhiều rồi."

Liễu Nha thấy thần sắc nàng ấy cũng không có vẻ gì là giả vờ, liền nói: "Hôm nay ta phải cùng Nhị phu nhân ra ngoài, Tây viện bên này muội cũng giúp ta trông coi nhé."

Người có năng lực thì luôn phải vất vả hơn bình thường.

Đây là điều mà Liễu Nha học được từ Ôn Diệp.

Liễu Tâm: "..."

Cứ như vậy đại cô thái thái cùng Lục thị đến Tĩnh An Hầu phủ, Ôn Diệp cùng Diêu thị được Văn thị mời cùng đi ngoại ô chơi tiết thanh minh.

Bốn người cùng một lúc ra khỏi phủ, đại cô thái thái thấy hai người ăn mặc đơn giản, trong lời nói tỏ ra hâm mộ, nhịn không được nói: "Vẫn là tuổi trẻ tốt hơn."