Ở tuổi này của Từ Ngọc Tuyên cũng không làm được gì khác, Kỷ ma ma liền lặng lẽ dạy cậu bé mấy từ chúc mừng sinh nhật.
Nhưng cho dù chỉ là hai câu chúc phúc, Lục thị cũng vẫn vui mừng không thôi, nàng ấy vẫn là lần đầu tiên nghe Từ Ngọc Tuyên nói một chuỗi dài như vậy.
So sánh ra, lão tam trên bàn càng thêm “bình thường không có gì la
Còn lại hai miếng bánh ngọt, chờ sau khi Kỷ ma ma ôm Từ Ngọc Tuyên rời đi, Ôn Diệp bảo Liễu Nha cầm đi, nếm thử cùng Liễu Tâm.
Vân chi và Đào Chi đi theo nàng, đồ ăn thức uống không thiếu, công việc cũng không nặng nhọc.
Liễu Nha và Liễu Tâm thay hai người chia sẻ rất nhiều, Ôn Diệp cân nhắc đến việc tăng lương cho hai người.
Về phần Từ Nguyệt Gia, Ôn Diệp nhớ lại lần đầu tiên hắn ăn bánh ngọt với tốc độ không nhanh không chậm, hẳn là không thích ăn cho lắm.
Năm sau Từ Nguyệt Gia vẫn luôn rất bận rộn, mặc dù không có án mới phát sinh, nhưng Hình bộ tích lũy rất nhiêu án sai cùng án cũ, tất cả đều là vấn đề thời kỳ tiên đế để lại, gần như 90% trong số đó cần phải được sắp xếp lại.
Hai ngày sau, Từ Quốc Công ở tiền viện chờ Từ Nguyệt Gia.
Mãi đến giờ Tuất mới thấy người.
Từ Nguyệt Gia đi vào thư phòng, nhìn thấy huynh trưởng, đáy mắt hiện lên kinh ngạc, hỏi: "Huynh trưởng có việc gì tìm ta sao?"
Từ Quốc Công không biết nói như thế nào, có chút không được tự nhiên nói: "Đệ có biết đệ muội đã làm gì trong ngày sinh nhật của tẩu tẩu không?"
Từ Nguyệt Gia vòng qua án sách, xoay người đem sách trong tay đặt lại trên giá sách, lạnh nhạt trả lời: "Biết."
Từ Quốc Công thở dài: "Cũng không biết đệ muội học từ đâu, vừa là bánh sinh nhật vừa là que pháo hoa bày thành chữ " Tâm"", dỗ dành tau tẩu đệ đến tận hôm nay cũng nhớ mãi không quên."
Từ Nguyệt Gia chỉ biết chuyện nàng chuẩn bị bánh ngọt, không rõ Ôn Diệp còn chuẩn bị gì khác.
Nhưng nghĩ đến hai giá sách đầy kịch của nàng, không có gì đáng ngạc nhiên khi nàng có thể làm được điều này.
Khóe môi Từ Nguyệt Gia hơi nhếch lên, ngước mắt nhìn lại: "Cho nên hôm nay huynh trưởng vì chuyện này mà đến sao?"
Từ Quốc Công nói thẳng: "Quà sinh nhật của ta và Cảnh Dung Cảnh Lâm bị so sánh thành cặn bã rồi."
Từ Nguyệt Gia nói thẳng: "Chứng tỏ huynh trưởng không đủ chu đáo rồi."
Từ Quốc Công nghẹn họng.
Từ Nguyệt Gia lại nói: "Huynh trưởng cũng nên cố gắng."
Vẻ mặt Từ Quốc Công hơi phức tạp: "... Tử Đàn, đệ có hiểu ý vi huynh không?” Từ Nguyệt Gia bất vi sở động, hắn từ Hình bộ mang về một ít tư liệu vụ án cũ, chuẩn bị trước khi ngủ thì đọc lại một chút: "Việc này liên quan gì đến ta sao?"
Từ Quốc Công: "Đương nhiên có liên quan đến đệ, đệ muội là thê tử của đệ, sự chú ý hẳn là đặt ở trên người đệ mới đúng, nếu không còn có Tuyên nhi, hoặc là cứ ở tây viện đợi ăn ngon uống ngon, Quốc Công phủ cũng sẽ không bạc đãi muội ấy, luôn bám lấy tẩu tẩu đệ làm gì? Đệ là lang quân của muội ấy, đệ phải biết kiềm chế lời nói và hành động của thê tử mình."
Từ Nguyệt Gia vẫn luôn lạnh nhạt nói: "Chị em dâu hòa thuận không tốt sao?"
Từ Quốc Công hơi bất mãn: "Vậy cũng quá hòa thuận rồi."
"Năm ngoái ta tặng quà sinh nhật cho tẩu tẩu đệ, nàng ấy đều rất thích, năm nay đột nhiên thay đổi thái độ như thế" Từ Quốc Công còn không nói đến ngay cả hai câu chúc mừng của con trai hắn cũng đem so sánh với ba cha con bọn họ.
Từ Nguyệt Gia: "Việc này với Diệp Nương thì có liên quan gì?”
Từ Quốc Công: "Đương nhiên là có liên quan đến muội ấy rồi, dù sao đệ cũng là bạn giường của đệ muội, muội ấy học đâu ra chuyện phù phiếm như vậy, đệ cũng không biết sao?"
Từ Nguyệt Gia dừng một lát, trả lời: "Biết."
Từ Quốc Công lập tức nói: "Nói với ta đi."
Từ Nguyệt Gia không suy nghĩ nửa khắc, quyết đoán lên tiếng từ chối: "Ta khuyên huynh trưởng nên tìm cách khác cho thỏa đáng."
Kinh nghiệm xem kịch nhiều năm cũng không phải ai cũng có thể dễ dàng có được.
"Còn nữa," Từ Nguyệt Gia lại nói: "Thỉnh huynh trưởng chú ý dùng từ."
Từ Quốc Công: "..."
"Là huynh trưởng không đúng." Từ Quốc Công thở dài: "Tuy nói đều là trang sức của Lưu Vân Trai, nhưng kiểu dáng hàng năm vẫn khác nhau. Nhưng đại tẩu đệ lại nói quà sinh nhật ta tặng mấy năm nay đều giống nhau, nàng đã đoán chán rồi."